Chương 16: Không chỉ một mình

Ngày 12 tháng 7, Thời Vũ đậy nắp bút lại sau khi viết xong đáp án câu trả lời cuối cùng, đây là thời điểm nóng nhất của mùa hè, điều hòa trong lớp bật từ sáng đến cuối giờ học.

Thời Vũ thở phào, tiếp tục kiểm tra lại bài thi một lần nữa.

Hôm nay là ngày cuối cùng của kỳ thi cuối kỳ, và kỳ nghỉ hè của họ sẽ bắt đầu từ ngày mai.

Ngay khi tiếng chuông vừa vang lên, thầy giám thị kêu họ nhanh chóng dừng bút và nộp bài lên.

Thời Vũ cầm hộp bút bước ra khỏi lớp, một luồng hơi nóng nhanh chóng ập đến cũng xua tan đi mát lạnh trong phòng điều hòa.

Nóng quá.

Thời Vũ bị ánh mặt trời bên ngoài làm chói mắt, một lúc sau, cô đi về phía lớp học trên lầu.

Lúc này Tô Vụ đang thu dọn đồ đạc của mình, vừa nhìn thấy cô đã hỏi: “Nghỉ hè này cậu định làm gì?”

Thời Vũ nghe vậy liền đáp: “Chắc là vẫn làm ở tiệm trà sữa.”

Cô đã thương lượng với cửa hàng trưởng về chuyện này từ trước, đến mỗi ngày cho đến khi hết kì nghỉ, tiền lương sẽ được tính vào cuối tháng, cô sắp phải lên lớp 12, nếu chăm chỉ đi làm hết kì nghỉ cộng thêm trong lúc đi học thì sang năm khi lên đại học, áp lực tiền bạc tự nhiên cũng sẽ nhẹ nhàng hơn.

Tô Vụ ừ một tiếng, cô ấy có chút vui vẻ nói: “Kỳ nghỉ hè này tớ và mẹ đi tránh nóng, phỏng chừng giữa tám tháng mới trở về, chờ đến khi tớ về tớ lại tìm cậu chơi.”

Thời Vũ cong mắt cười: “Chơi vui vẻ nhé.”

Hai người nhanh chóng thu dọn đồ đạc ra khỏi lớp, thời tiết bên ngoài quá nóng, Tô Vụ vốn định rủ Thời Vũ đi chơi nhưng vừa ra khỏi cổng trường, mồ hôi đã liên tục đổ, cuối cùng phải từ bỏ ý tưởng ra ngoài chơi, cô ấy nói: “Tớ về trước đây, có gì liên lạc sau.”

Thời Vũ gật đầu, nhìn theo Tô Vụ lên xe rời đi mới cầm ô đi đến trạm xe buýt.

Sau khi trở lại gác mái, cô vội vàng đi đến bật quạt trong phòng, nhưng vì quá nóng, ngay cả quạt cũng thổi ra toàn gió nóng hầm hập.

Kì thật trên gác mái cũng có điều hòa, nhưng vì sợ tốn nhiều điện nên cô chỉ bật một lúc sau khi tắm vào ban đêm.

Thổi một hồi, cô vẫn cảm thấy nóng, cô đứng dậy đóng cửa sổ rồi bật điều hòa, gió lạnh theo đó cũng nhanh chóng tản đi tất cả hơi nóng trong phòng.

Thời Vũ nặng nề thở dài.

Tốn điện thì tốn đi, cô cố tiết kiệm thêm một chút bù trừ lại là được.

Sau khi cái nóng dần dịu đi, cô tìm một bộ quần áo sạch sẽ nhanh chóng đi tắm, sau khi tắm xong, cô ngồi vào bàn cầm lấy di động gửi tin nhắn cho cô cô.

Học kỳ này cô chưa từng trở về đó lần nào, có việc cũng chỉ liên hệ thông qua WeChat.

Cô cô trả lời tin nhắn rất nhanh, hỏi cô có muốn về đó chơi mấy ngày không nhưng lại bị cô uyển chuyển từ chối, giây tiếp theo, cô cô liền gọi điện thoại qua.

Thời Vũ mím môi, ấn nút vào cuộc gọi.

“Mưa nhỏ.” Giọng Tuyết Mai rất nhỏ, có lẽ là vẫn đang trong thời gian làm việc cho nên giọng mới cố ý đè thấp xuống.

“Cô cô.” Thời Vũ gọi một tiếng.

“Thật sự không thể về sao? Cô cô còn định làm món ngon cho con.”

“Thật sự không thể ạ, chủ yếu là bên này vẫn còn công việc.” Thời Vũ nói: “Thời tiết bây giờ cũng rất nóng, cô cô nhớ chăm sóc bản thân đừng để bản thân bị cảm.”

“Cô cô biết.” Bà khẽ dừng một chút: “Thời Vũ, anh họ con không học đại học, nó đã ra ngoài làm khá lâu rồi. Con có muốn trở về chơi vài ngày không?”

Anh họ lớn hơn Thời Vũ một tuổi, năm nay đã lên đại học, Thời Vũ chưa từng hỏi về thành tích anh ấy, hôm nay lại nghe được chuyện như vậy có hơi ngạc nhiên.

Bất quá cô nhanh chóng phản ứng lại đây: “Không cần đâu cô cô, con ở đây rất tốt, một mình con cũng có thể tự chăm sóc chính mình.”

Tuyết Mai im lặng thật lâu mới nói: “Mưa nhỏ à, nếu có thể hãy về đây một ngày, cô cô có đồ cho con.”

Cô cô có đồ cho cô?

“Dạ.” Thời Vũ nghĩ nghĩ: “Bây giờ có được không? Ngày mai con phải đi làm, có thể sẽ không dành thời gian được nữa.”

“Được chứ, trở về đi, cô cô làm đồ ăn ngon cho con.” Bà dặn dò thêm vài câu rồi kết thúc cuộc gọi.

Mí mắt Thời Vũ giật giật, cô lấy điện thoại cắm vào ổ sạc mới đi vào phòng tắm giặt đồ, chờ đến khi thời tiết bên ngoài bớt nóng một chút cô mới cầm ô về nhà.

Thời Vũ đi xe buýt, lúc đến tiểu khu vừa lúc Tuyết Mai mua đồ ăn về.

Nhìn thấy Thời Vũ, bà nhìn cô nhiều hơn một chút,cuối cùng nói: “Gầy quá.”

Công việc của bà khá bận rộn, từ khi Thời Vũ dọn ra ngoài hai người hầu như không gặp nhau, và chỉ thỉnh thoảng hai người mới có chút liên hệ trên WeChat.

“Vẫn như trước thôi ạ.” Thời Vũ cười cười, hai người vừa đi vừa nói chuyện rất nhanh thì về đến nhà, lúc này trong nhà rất yên tĩnh, dượng và anh họ đều không có ở nhà.

Tuyết Mai thay giày trong nhà, chậm rãi nói: “Anh họ và dượng con đi Cẩm Thành hai ngày rồi nên không có ở nhà, cho nên hôm nay chỉ có hai cô cháu ta mà thôi.”

Sợi dây căng thẳng trong đầu như được ai đó nới lỏng, cô nói: “Dạ.”

Không có người khác, hai người tự nhiên cũng tâm sự với nhau rất nhiều, chờ đến khi đồ ăn dọn lên, Thời Vũ nhìn một bàn đầy ắp đồ ăn trước mặt, tất cả đều là những món cô thích thì cô không biết phải nói gì hơn.

Tuyết Mai gắp một miếng thịt vào trong chén Thời Vũ, dịu dàng nói: “Ăn nhiều một chút, không cần phải giảm béo, con giống mẹ, cả hai đều rất xinh đẹp.”

Đột nhiên nhắc tới mẹ, Thời Vũ rũ mắt nhìn đồ ăn trong bát, thấp thấp nói vâng.

Tuyết Mai thở dài, bà đặt đũa xuống, sau đó mới bắt đầu nói chuyện chính: “Mưa nhỏ, cô cô muốn nói với con một chuyện.”

Thời Vũ từ trong chén ngẩng đầu lên: “Chuyện gì vậy cô cô?”

Tuyết Mai không nói gì, bà đi vào căn phòng mà trước đây Thời Vũ từng ở, qua một lát thì cầm một cái hộp nhung đen nhỏ, bà ngồi xuống chậm rãi mở nó ra, bên trong có hai cái thẻ ngân hàng.

Bà lấy ra và đẩy nó trước mặt cô: “Cái này là thẻ lương của ba mẹ con, mật mã cô cô đã viết sẵn lên giấy, ngay cả tiền bồi thường lúc trước cô cô cũng giúp con gửi vào đó, tuy rằng không nhiều lắm nhưng đủ cho con vào được đại học.”

Thời Vũ nhìn thẻ ngân hàng trước mặt lại nhìn cô cô, không quá hiểu ý của bà.

Bà lại tiếp tục giải thích: “Thời Vũ, thật ra chi phí sinh hoạt mấy năm nay của con đều là lấy từ khoản bồi thường này, tiền thuê nhà, học phí tất cả đều trích từ đó. Cho nên con không cần cảm thấy mắc nợ chúng ta cái gì.”

Thời Vũ muốn nói gì đó nhưng bị bà ra hiệu để bà tiếp tục nói: “Cô cô và dượng con đã thương lượng, chuẩn bị đi bán căn nhà này đến Cẩm Thành phát triển. Cô cô biết con vẫn luôn là cái đứa hiểu chuyện, vốn dĩ cô cô cũng định rằng sẽ nói cho con khi con đủ trưởng thành, nhưng vì đã có người nhìn trúng căn nhà này, nhanh nhất là cuối tháng, các thủ tục liên quan sẽ hoàn tất.”

Nhanh như vậy sao?

Khi Tuyết Mai nói ra mấy lời này, cô biết trong lòng bà cũng không dễ chịu gì, nhưng biết làm sao được, bà ấy cũng không thể chiếu cố cô suốt đời được, bà còn có gia đình của mình cần chăm sóc.

Tuyết Mai hít sâu một hơi, duỗi tay nắm lấy tay cô: “Mưa nhỏ, con đừng trách cô cô, sau này ở Dung Thành,dù không có cô cô ở đây, con nhất định phải tự chăm sóc bản thân mình thật tốt, có được không?”

Thời Vũ nhẹ giọng nói: “…… Vâng.”

“Còn phần tiền này, dượng và anh họ con không biết, con cũng đừng nói gì?”

Thời Vũ siết chặt hai tấm thẻ ngân hàng, cô ngoan ngoãn gật đầu, Tuyết Mai xoa đầu cô: “Lớp 12 đừng đi làm nữa mà hãy cố gắng đọc sách, cô cô tin con sẽ thi đậu Cẩm Thành, cô cô ở Cẩm Thành chờ con.”

Vừa nói bà vừa gắp thức ăn đặt vào chén cô, hai người nói nói cười cười, không khí cũng xem như là ấm áp.

Sau khi ăn xong, Thời Vũ không ngủ lại mà một mình cầm dù đi xuống lầu.

Khu chung cư này trước đây không cũ như hiện tại, tính tính nó cũng đã gắn bó với cô thật nhiều năm, một đường đi cô gặp rất nhiều cô chú, mọi người đều giản dị và gần gũi như lần đầu tiên cô bước chân đến nơi này.

Rốt cuộc, tất cả đều phải kết thúc tại hôm nay.

Lúc cô ra khỏi tiểu khu, đèn hai bên đường đã được bật sáng, nhiều người sóng vai cùng nhau tản bộ sau khi ăn tối.

Gió thổi bay tóc cô.

Thời Vũ đột nhiên không nghĩ ngồi xe buýt, cô chậm rãi đi dọc theo con đường, cũng đi qua những người đi đường đó, mọi người đều vui vẻ chỉ có mình cô là cô đơn.

Đèn đường kéo dài bóng cô thật dài.

"Bố ơi, con muốn mua một Ultraman! Mỗi hoàng tử đều có một Ultraman với đôi mắt sáng, con cũng muốn."

“Được, chúng ta đến đón mẹ rồi cùng đi mua?”

“Yeah! Con cũng muốn gửi cho mẹ kẹo! Kẹo ở trường mẫu giáo rất ngon!”

“Ngon đến vậy cơ à? Sao không cho bố một viên để bố nếm thử?”

“Bố ơi, trẻ ăn nhiều kẹo sẽ bị sâu răng đấy, như vậy thì thật không ngoan chút nào, sẽ không được nhận hoa hồng trong sổ bé ngoan, mẹ là tiên nữ, mẹ sẽ không bị sâu răng như chúng ta.”

Thời Vũ vô tình nghe thấy cuộc trò chuyện của họ, cô nhịn không được dừng lại bước chân, quay đầu lại nhìn về phía bọn họ, bạn nhỏ được bố ôm vào lòng đang nghiêm túc nói về vấn đề sâu răng và không ngoan, không khí giữa hai người ấm áp và rất vui vẻ.

Thời Vũ có chút cô đơn, cô đột nhiên nhớ đến lời cô cô nói, thi đậu Cẩm Thành sau đó thì đến tìm bà.

Cô biết đó là chuyện không thể.

Cô có thể thi đậu Cẩm Thành nhưng lại không có khả năng mặt dày mày dạn đi tìm cô cô, đi theo sống với bà.

Hai tháng nữa cô tròn 18 tuổi, cũng sắp trở thành một người trưởng thành biết tự lập.

Từ nay về sau, thật sự chỉ còn một mình cô.

Thời Vũ một mình đi dọc theo bên đường, không biết đã đi bao lâu mới về tới tiểu khu, đèn trong biệt thự vẫn chưa bật, Thẩm Triều Dữ và ba mẹ anh một nhà hẳn là chưa trở về.

Cô cầm chìa khóa mở cổng, sau khi khép cửa lại thì thu dù chuẩn bị lên lầu, cô đi vài bước rồi đột nhiên dừng lại, vẻ cô đơn trên mặt biến thành kinh ngạc, cô kinh ngạc nhìn ba người không biết từ khi nào đang đứng ngoài ban công nhìn cô chằm chằm.

Không biết vì cái gì, hốc mắt cô có chút nóng lên, cô cố nén cảm xúc chua xót trong lòng, nhanh chóng trở về lúc bình thường: “Mọi người đến khi nào thế?”

Tô Vụ khoanh tay: “Này còn không phải bởi vì ngày mai là đến kì nghỉ sao? Biết cậu phải đi làm, cho nên tớ đến tìm cậu xem phim.”

Chu Yến Tư ở một bên bổ sung thêm: “Chị gái Tô mời khách, không có tớ sao được.”

Thẩm Triều Dữ không nói chuyện, anh chỉ đứng ở một bên nhẹ nhàng gật đầu.

Thời Vũ cảm thấy trái tim mình như được rót mật ngọt, Tô Vụ nhanh chóng thúc giục cô: " Còn chờ gì nữa, mau cất dù đi, chúng ta phải mau đến đó thôi, nữa tiếng nữa là đến giờ chiếu rồi.”

Cô dùng sức gật đầu, nhanh chóng bước nhanh đi lên, mở cửa ra, đem đồ đặt vào ngăn tủ rồi lấy một chiếc túi nhỏ, nhét chiếc chìa khóa và điện thoại vào túi rồi mỉm cười quay người lại.

Bạn tốt và người cô thích đều ở cửa chờ cô.

Thời Vũ nói: “Đi thôi.”

Kỳ thật cô không phải chỉ có một mình mà đúng không.

Cô có bạn tốt, cũng có người mà mình thích.

Như vậy, không phải cũng quá tốt rồi sao.