Chương 11: Tạm biệt quê hương (3)

Nghĩa có vẻ hứng thú nhất với việc làm lao động tự do này, cậu nói:

– Anh giới thiệu cho em làm lao động ở chợ người đi ạ?

Cả chị Mận và anh Cung hơi bất ngờ vì quyết định của Nghĩa:

– Tại sao em lại chọn việc này?

Nghĩa đặt bát cơm xuống rồi nói từ tốn thật lòng mình:

– Em chả giấu gì anh chị, em định chọn việc này vì mình không bị lệ thuộc về thời gian. Ngoài việc đi làm kiếm tiền ra, em còn muốn học nghề ạ.

– “Em định học nghề gì?”, là tiếng Mận hỏi.

– Em học nghề trồng cây, lần lên đại học nông nghiệp thi đại học, em thấy ở đấy người ta trồng rất nhiều loại cây, cây ăn quả, cây rau, cây lâu năm. Em muốn có thời gian để sang đấy học trồng cây nữa ạ.

Giờ thì đã hiểu được chí hướng của Nghĩa, anh chị gật gù tán đồng.

– Có thế chứ, em còn trẻ mà suy nghĩ được như vậy là tốt lắm. Lao động chân tay chỉ là bước ngắn hạn thôi. Muốn có tương lai thì phải có định hướng nghề nghiệp. Anh chị ủng hộ em. Nghĩa ơi cố lên.

Cả nhà cùng cười vang vì câu động viên của anh Cung, bóng đèn điện tròn tỏa thứ ánh sáng mầu vàng vàng ấm áp xuống bên dưới.

Cơm nước xong thì anh Cung dẫn Nghĩa đi từng phòng để chào hỏi làm quen với mọi người. Đúng như chị Mận nói, người trọ ở đây đa phần là người Hưng Yên lên đây làm ăn, mưu sinh. Họ làm đủ thứ nghề, có người đi thu mua đồng nát rồi bán lại cho các vựa. Có người đi bán hoa quả rong ruổi trên các con phố của Hà Nội. Có người đi bán quần áo trên những chiếc xe đẩy. Có người đi bán bẫy chuột, keo dính chuột. Có người đẩy chiếc cân sức khỏe đi đứng ở các nơi công cộng. Có người đi bán bánh mì. Nói chung là không sót một thứ nghề gì.

————

Rồi Nghĩa về phòng ngủ. Giờ cũng đã là hơn 10 giờ đêm rồi. Mọi người đã đóng cửa tắt điện để ngủ chuẩn bị sức cho cuộc chiến mới vào ngày mai. Nghĩa trằn trọc mãi không chợp mắt được, cả ngày bận rộn tìm hiểu cuộc sống mới thì không sao. Nhưng giờ này giữa màn đêm tĩnh lặng này Nghĩa lại thấy nhớ mẹ, nhớ xóm Bãi. Không biết giờ này mẹ đã ngủ chưa? Bố thế nào? Chú Lãm có đi đăng cá không? Mới xa có 1 ngày thôi nhưng sao Nghĩa thấy như mình đã đi lâu lắm rồi chưa về.

Rồi còn chị nữa, biết tìm chị bằng cách nào trong cái đất Hà Nội rộng lớn như thế này. Mà thực ra chị có ở Hà Nội không cũng là điều không thể dám chắc được, chỉ là nghe mẹ nói như thế mà thôi, mà mẹ và chị mấy năm nay có gặp nhau lần nào đâu mà mẹ biết. Nghĩa muốn tìm chị, để hỏi chị cho rõ tại sao chị lại bỏ đi, bỏ nhà bỏ quê, bỏ Nghĩa mà đi một mạch như vậy?

Suy nghĩ cứ thế đẩy đưa Nghĩa, Nghĩa không lo lắm chuyện công việc đâu. Với suy nghĩ đơn giản của chàng thanh niên quê mùa, Nghĩa tự tin là nếu mình chăm chỉ làm việc, làm việc nghiêm túc thì chắc chắn sẽ nuôi nổi bản thân, sẽ kiếm được tiền mà phụ mẹ chăm cha không ít thì nhiều, và biết đâu nếu khéo sắp xếp cậu còn có thể sang bên nông nghiệp học nghề trồng cây. Cuộc sống trong ngắn hạn có như thế nào đi chăng nữa nhưng cũng không thể quên được mơ ước từ tấm bé là trồng thật nhiều cây trên chính mảnh đất quê hương.

Màn đêm yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng vọng về tiếng xe máy ngoài đường. Khi Nghĩa trở mình nằm nghiêng quay mặt về phía tấm tôn ngăn cách giữa hai phòng thì một lỗ sáng mờ mờ từ phòng bên cạnh rọi sang làm Nghĩa chú ý. Đó chính là phòng của anh chị Mận Cung. Nếu định hình về không gian, thì cái giường của Nghĩa đang nằm và giường ngủ của anh chị chẳng phải là sát nhau, chỉ cách nhau có một tấm tôn đó sao.

Nghĩa lại nhớ đến chị Mận. Chị ấy tốt thật, lại khá đẹp và hấp dẫn nữa. Thanh niên mới lớn mà, nhìn thấy gái đẹp mà không nứиɠ mới là lạ. Nghĩa tò mò không biết giờ này anh chị đã ngủ chưa? Anh chị có “ấy ấy” giống như bố mẹ mình ở quê không? Nhẹ nhàng hết sức, trong đêm tối Nghĩa trườn trườn người dịch về phía cái lỗ sáng do lỗ đinh tạo thành ấy rồi ghé mắt vào, tim cậu đập thình thịch vì cảnh tượng mà cậu nhìn thấy. Trên người chị Mận vẫn còn mặc chiếc áo lửng lúc sáng nay, nhưng toàn bộ phần bên dưới, từ cái eo nhỏ săn chắc xuống đến tận gót chân không có một cái gì. Chị đang ở truồng.

Mận đang nứиɠ l*и. Cái nứиɠ âm ỉ từ buổi sáng nay lúc cô từ chợ về gặp Nghĩa đang ngủ trên chính chiếc giường của mình. Cái nứиɠ kéo dài hết cả ngày hôm nay đến tận giờ. Cũng định chợp mắt một chút vì nửa đêm là cô phải đi ra chợ rồi, nhưng không thể nhịn thêm nữa, vừa rồi vào đi đái, Mận không thèm mặc quần đi ra ngoài luôn. Cô nằm xuôi xuống giường theo chồng rồi ghé sát vào tai chồng nói nhỏ:

– Anh Cung, em thèm …..

Có ai mà từ chối được hoàn cảnh này cơ chứ. Cái mông đít núng nính trắng phóc, cái mu l*и vồng vồng lên, đám lông l*и rậm rạp ở ngay trước mắt kia thì chỉ có trời mới kiềm lòng được. Đặt tay mình lên bóp đít vợ, anh Cung nói rõ to:

– Tắt điện đi chứ?

– “Kệ”, vừa nói xong là bàn tay của Mận đã thò vào trong cái quần đùi tóm lấy ©ôи ŧɧịt̠ chồng rồi. Mọi hôm mỗi lần làʍ t̠ìиɦ tranh thủ trước khi đi làm là Mận đều tắt điện tối om cả. Nhưng hôm nay, không phải vô tình quên mà là Mận cố tình quên. Chiều nay lúc dọn đồ cho Nghĩa, Mận đã phát hiện ra cái lỗ đinh ở chỗ giường ngủ, cô có ghé mắt vào nhưng không nhìn thấy gì, vì ở phía bên kia, cái lỗ đinh ấy đã bị che đi bởi một tờ giấy dán. Và ngay từ chiều, tờ giấy dán ấy đã được chính bàn tay Mận bóc đi.

Cảm giác cực kỳ hưng phấn, cực kỳ phấn kích mà Mận chưa bao giờ có được trong đời sống tìиɧ ɖu͙© của mình. Với cái suy nghĩ từ chiều ấy cứ quẩn quanh trong đầu, đó là Nghĩa từ phòng bên kia sẽ nhìn thấy mình ở bên này, cậu thanh niên mới ấy sẽ nhìn thấy mình tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ȶᏂασ chồng đã làm cho l*и Mận nứиɠ lên một cách dữ tợn. Cảm giác vượt rào nửa chừng, cảm giác mình đang ȶᏂασ nhau có người nhìn lén nó lạ lẫm nhưng cũng hấp dẫn không thể nào tả được. Chưa thực sự lâm trận nhưng l*и Mận đã nhão nước ra rồi.

Chiếc quần đùi của chồng được lột ra là gần như ngay lập tức Mận ngậm miệng vào và mυ"ŧ một cái thật sâu, toàn bộ dươиɠ ѵậŧ anh Cung đã biết mất trong mồm Mận, anh Cung rú lên:

– Ú ú ú, sướиɠ ©ôи ŧɧịt̠ …………. quá. Hôm nay mυ"ŧ ©ôи ŧɧịt̠ chồng mạnh thế. Đã quá.

– “Soạp soạp soạp, sướиɠ không anh”, Mận không thể nói cho chồng biết nguyên nhân hôm nay cô sướиɠ như vậy được, nói ra chồng oánh chết.

Trong đầu Mận không nghĩ rằng mình đang ngậm ©ôи ŧɧịt̠ chồng, cô đang tự cho trí tưởng tượng của mình bay bổng, buông lơi, rằng cái ©ôи ŧɧịt̠ trong mồm mình là của Nghĩa, không biết ©ôи ŧɧịt̠ Nghĩa có to không, nhìn ngoài quần thì chắc là to hơn hẳn của chồng rồi. Nếu to thì chắc là ȶᏂασ sướиɠ l*и lắm đây. Chỉ với cái ý nghĩ ấy thôi, nước l*и lại chảy thêm ra một ít, rỏ thành giọt xuống giường.

Và một ý nghĩa táo bạo hơn, mãnh liệt hơn chợt đến với Mận. Miệng vẫn ngậm ©ôи ŧɧịt̠ chồng thụt ra thụt vào, nhưng Mận từ từ xoay người để cái mông dịch dần lên phía trên, rồi khi cái mông đít trần trùi trụi ấy ở sát vách tôn, sát vào cái lỗ đinh thì Mận dừng lại rồi khẽ khàng ngoáy ngoáy mông. Rồi cô nghĩ, không biết Nghĩa ở bên kia có đang thức không? có đang ghé mắt nhìn vào lỗ đinh không? Nếu cậu ấy mà nhìn thì giờ đây, cái lỗ l*и đỏ au, cái c̠úc̠ Ꮒσα thâm thâm đang ục oặc đóng vào mở ra ấy chắc chỉ cách mắt cậu có vài centimet mà thôi. Ôi, mình đang đang chổng mông, đang ở truồng cho một người khác nhìn.

Chưa dừng lại ở đó, Mận còn thò tay xuống bên dưới mà banh hai cái mép l*и ra, như để cho ai đó nhìn rõ hơn vào sâu thẳm bên trong cơ thể của mình, để cho ai đó nhìn rõ hơn cái lỗ l*и mình đang õng nước.

– “Sướиɠ không anh, em mυ"ŧ ©ôи ŧɧịt̠ có làm anh sướиɠ không?”, giọng nói của Mận lả lơi, ẽo uột đưa tình như một con mèo cái đến kỳ động dục.

– Sướиɠ lắm, hôm nay em lạ lắm, làm anh sướиɠ sắp xuất tinh đây này. Từ từ thôi, đừng mυ"ŧ chặt như thế bắn tinh luôn đấy.

Mận nhả miệng ra khỏi ©ôи ŧɧịt̠ chồng, thực sự thì độ dai của chồng không được tốt cho lắm, Mận sợ mình mυ"ŧ thêm vài cái nữa thì chồng ra mất thật, ấy thế nên cô dừng lại rồi ngồi xổm dậy, chiếc áo ngoài cũng được cô nhẹ nhàng cởi ra, vậy là Mận đã hoàn toàn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, lõα ɭồ, tênh hênh phô bầy toàn bộ cơ thể cho chồng nhìn thấy. Bầu vυ" sừng trâu rất to như không bị chảy xệ một chút nào, núʍ ѵú hồng tươi như một nụ hoa hồng tô điểm làm cho bầu vυ" của Mận trông đẹp như một bức tượng nữ thần. Núʍ ѵú như tê dại đi khi hai ngón tay của Mận bấu vào.

Cô từ từ ngồi xuống, cái l*и từ từ hạ xuống bên dưới, điểm hạ cánh của nó là mồm của chồng:

– Mυ"ŧ l*и em đi anh Cung ………….. AAAAAAAAAAAAAAA ……. Sướиɠ l*и.

Mận hẩy mông để cọ sát mặt ngoài l*и vào cái lưỡi đã thè ra sẵn của chồng, cô đang làm động tác ȶᏂασ mặt. Cái lưỡi nham nhám của chồng tác động vào hộŧ ɭε, tác động vào cửa l*и làm cho nước l*и ọc ra từ bên trong ào sang mặt của chồng.

– “Chóp chép chóp chép chóp chép!”, anh Cung cũng là có nghề liếʍ l*и, anh liếʍ như chó uống nước, liếʍ các kiểu, vừa liếʍ anh vừa bấu vào đít vợ để nâng lên không cho vợ hạ hết cỡ xuống vì sợ ngạt thở.

Từ trên cao ngó xuống bên dưới, chỗ lỗ đinh, Mận không nhìn thấy gì vì không thấy có ánh sáng phát ra từ chỗ lỗ đinh ấy, nhưng chú ý thật kỹ, Mận thấy long lanh một cái gì đó. Và không khó để cô đưa ra nhận định, cái long lanh ấy chính là con ngươi của đôi mắt. Đúng rồi, chắc chắn rồi, Nghĩa đang nhìn cô ȶᏂασ vào mặt chồng.

Còn gì phấn khích hơn, còn gì hưng phấn hơn khi chuyện cô sắp xếp đã có kết quả, bấy nhiêu đó thôi đã đủ làm Mận thăng hoa, cơn cực khoái đầu tiên tràn về. Mận ȶᏂασ thật mạnh, thật nhanh hơn làm chóp mũi của anh Cung ngập vào trong cửa l*и:

– AAAAAAA, anh ơi em sướиɠ rồi …………………………. L*и em ……… aaaaaa …… đang co này …….. aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa. TᏂασ mẹ nhà anh, ȶᏂασ mẹ nhà anh Cung làm cho em sướиɠ rồi ……….. chết em mất.

Sướиɠ xong, Mận đổ vật, nằm ngửa tơ hơ trên người chồng, háng vẫn co giật do tác động của chính cái cửa l*и.

Ở bên kia tấm tôn, Nghĩa cũng không thể kiềm chế thêm nổi nữa, cái ©ôи ŧɧịt̠ nóng hổi to như cái chày dã cua, dài ngoằng đến cả gang tay và trắng trắng như da mông chứ không đen như ©ôи ŧɧịt̠ anh Cung ở bên kia cũng phọt những dòng tϊиɧ ŧяùиɠ đặt sệt lên trên bụng. Nghĩa vừa mới trực diện được nhìn một cái l*и đàn bà đầu tiên trong đời. Nhìn rõ mồn một từng ngóc ngách, từng thớ thịt, từng sợi lông ở khoảng cách rất gần. Trời ơi là trời, không ngờ l*и đàn bà lại hấp dẫn, lại ma mị đến vậy. Mới nhìn chị Mận tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ có một chốc lát thôi nhưng Nghĩa đã không thể kiểm soát được cảm xúc, đã tự thủ da^ʍ và xuất tinh ra rồi.

Giờ này đây, Nghĩa mới thực sự biết làʍ t̠ìиɦ là như thế nào, nó không phải đơn giản chỉ là cắm ©ôи ŧɧịt̠ vào l*и và dập giống như cậu vẫn nhìn thấy bóng hình của cha mẹ, nó còn có những hành động khác nữa, người nữ mυ"ŧ ©ôи ŧɧịt̠ cho người nam, người nam liếʍ l*и người nữ. Rất có thể còn nhiều, còn nhiều những động tác khác nữa mà rồi nếu cứ ở căn phòng này, rất có thể Nghĩa sẽ được chiêm ngưỡng, được học hỏi. Và biết đâu đấy, cậu sẽ trở thành một chuyên gia ȶᏂασ, một chuyên gia hạ gục đàn bà, điều kiện cần là ©ôи ŧɧịt̠ to Nghĩa đã có rồi, chỉ còn thiếu điều kiện đủ là kỹ năng nữa mà thôi.