Chương 32: Thấy zú Thủy Tiên (1)

Vậy là đã hoàn thành xong phần xây dựng hạ tầng cho khu vườn, mặc dù chưa có loại cây nào được trồng, nhưng nom qua thì mảnh vườn mà trước đây cỏ mọc um tùm giờ đã khác xưa nhiều lắm, có hồn ra phết. Uốn lượn như eo và mông của một cô gái trưởng thành là những con đường nhỏ lát gạch đỏ, điểm nhấn đương nhiên là cái vòng tròn ở giữa có một giàn hoa tre nứa cũng hình tròn, những đường nước tưới tự động bằng ống nhựa được Nghĩa khéo léo giấu kín ở mép con đường, chỉ cần gạt vòi ở đầu nguồn là những tia nước từ các lỗ nhỏ xíu trên thân ống nhựa mà Nghĩa tự tay dùi thủng sẽ phọt ra những tia nước tưới.

Việc tiếp theo bây giờ chính là trồng các loại hoa và cây theo như bản mô tả của Nghĩa. Chiều hôm qua, có hẹn với cô Tú là sáng nay hai cô cháu sẽ đi lên đường Hoàng Hoa Thám để mua cây, vì vậy đầu giờ sáng Nghĩa đã có mặt ở nhà cô, cậu mở cửa cổng bằng chìa khóa riêng của mình rồi dựng xe đạp vào một góc sân, ngồi ở bậc thềm đợi cô xuống. Chờ đến hơn 7 giờ nhưng ngôi biệt thự vẫn im lìm trong buổi sớm mai, vì rảnh nên Nghĩa mới có thời giờ mà chiêm nghiệm khung cảnh của ngôi biệt thự này.

Trên bức tường đã có lốm đốm rêu làm cho mầu vàng nguyên bản của nước sơn đã ngả ngả sang một mầu xỉn xỉn, chứng tỏ nó được xây dựng cách đây đã khá lâu rồi. Mặt tiền ngôi biệt thự ba tầng cổ kính này hướng ra đường, ở chính giữa mỗi tầng là cửa chính có phần ban công nhô ra một chút, nhưng điểm nhấn làm cho người nhìn chú ý lại là những ô cửa sổ rất to bằng gỗ được sơn mầu xanh ở hai bên. Mầu xanh của ô cửa sổ cũng bị thời gian làm cho nhạt đi khá nhiều. Nhìn toàn cảnh ngôi biệt thự giống như một gã khổng lồ lười biếng đang ngủ say.

Không gian rộng, thoáng đãng với mùi thoang thoảng hoa sữa đầu thu vẫn lẩn khuất len lỏi từ ngoài phố tràn vào. Mặc dù nằm tại trung tâm của khu phố cổ sầm uất nhất thủ đô, nhưng ngôi biệt thự lại nằm trong một ngõ, chính vì vậy nó tách biệt hoàn toàn với không gian sô bồ ồn ã ngoài kia mà trầm mặc thoáng vẻ u buồn. Chỉ chốc chốc nhát nhát mới có vài tiếng xe máy của người dân sống trong ngõ này đi qua vọng lại thể hiện rằng đây đang là thủ đô chứ không phải vùng quê yên ả nào đó, còn lại nhiều nhất vẫn là ríu rít tiếng chim chuyền cành trên những cây hoa sữa mọc san sát trong ngõ, tiếng hót của những chú chim sáo, chim chào mào trong các l*иg chim cảnh ở xa xa vọng về liên tục. Một không gian yên bình, không vồn vã.

Nghĩa cầm cái bình tưới cây ô doa nhè nhẹ tưới vào những chậu hoa Thủy Tiên, cậu tưới thật khẽ để không làm những cánh hoa nhỏ vừa mới hé nở vào sáng sớm tinh mơ bị tổn thương, nâng niu chúng như phỏng đó là cô người yêu bé nhỏ hay hờn hay dỗi của mình vậy.

Rồi tiếng “cạch” mở cửa vang lên ở phía sau lưng Nghĩa, tiếng “cạch” này giờ đây cậu đã quen quen tai rồi, đó là tiếng báo hiệu có người từ phía trong nhà đi ra. Ngoảnh đầu lại thấy Thủy Tiên chứ không phải là cô Cẩm Tú, người mà Nghĩa đang chờ. Thủy Tiên mặc một bộ đồng phục học sinh, váy xòe, áo sơ mi trắng sơ vin vào trong váy, đôi tất mầu đen cao đến bụng chân có những đường kẻ dọc mầu trắng, chân đi giầy vải, trên vai là cái balo con cóc.

Ấy là tả từ cổ trở xuống thì nữ tính lắm, nhưng nhìn lên trên, thì chiếc mũ lưỡi trai đội sùm sụp trên đầu nhưng không che nổi hai bên mang tai và đằng sau gáy, những đường cúp cắt bằng tăng đơ làm phần tóc trên tai và trên cổ cứng ngắc xanh rì thì con trai ơi là con trai. Lúc đầu nhìn chưa quen quả thật Nghĩa thấy hơi …… chướng mắt. Nhưng cái gì lâu dần cũng thành quen nên Nghĩa cũng chẳng mấy để tâm suy xét đến mái tóc của Thủy Tiên nữa. Phần trên khuôn mặt Thủy Tiên do bị cái lưỡi của mũ che đi nên không nhìn rõ lắm, nhưng phần dưới thì Nghĩa nhìn rõ hơn, đôi má bính bính, cái mũi cao cao, đôi môi chím chím, cái cằm nhòn nhòn, tất cả được phối một cách hài hòa trên nền của nước da trắng ngần.

Nghĩa đoán Thủy Tiên đi học, từ hôm xảy ra chuyện đến nay đã 3 hôm Thủy Tiên ở nhà, nay chắc thấy ổn rồi nên cô đi học lại:

– Thủy Tiên đi học à?

Bám hai tay mình vào quai đeo của balo trên vai, Thủy Tiên định tung tăng nhảy chân sáo ra cái gara nhỏ ở góc sân lấy chiếc dream của mình đi học như mọi ngày, nhưng nhìn thấy Nghĩa đang đứng quay lưng lại mình tưới cây, cô chợt khựng lại không làm cái hành động giống như ngày thường nữa, nghe Nghĩa hỏi vậy Thủy Tiên thấy hơi khó chịu trong lòng vì có cảm giác mình bị tra hỏi, phải khai báo cho một người khác việc mình làm, cô vừa đi vừa nói bằng cái giọng lành lạnh:

– Có cần phải khai báo không?

Nghĩa như bị dội một gáo nước lạnh, hỏi khi thấy người chỉ là sự xã giao, mình mà không hỏi thì người ta lại nói này nói nọ, ây zà, cuộc sống không biết đâu mà lần, Nghĩa nép vào sát một chậu cây hoa như có ý nhường đường:

– Chỉ hỏi vậy thôi mà, Thủy Tiên không muốn trả lời thì thôi. Không sao cả.

– “Xí”, tiếng bĩu môi làm má lúm đồng tiền hiện ra sâu hoắm khi Thủy Tiên đi ngang qua Nghĩa vào gara.

Thấy thái độ của cô nàng sang chảnh này như vậy, Nghĩa nhún vai lắc đầu rồi hơi cười mỉm chứ không có giận dữ gì, có lẽ cậu đã dần dần thích nghi với thái độ này của cô ta rồi.

Ở trong nhà xe Thủy Tiên nổ máy luôn, rồi vê ga vài phát như thị uy. Khi xe ngang qua chỗ Nghĩa đang đứng, cô dẫm phanh cái “kít” rồi hất hàm:

– Nay đến đây làm gì? Vườn làm xong rồi còn việc gì nữa à?

Quả là bất ngờ à nha, tưởng cô ta rồ ga đi thẳng ai dè lại còn hỏi han, nhưng nhìn ánh mắt lờ lờ dưới mũ lưỡi trai kia hình như cô ta đang nghi ngờ mình làm điều gì mờ ám hay sao ấy, thấy vậy Nghĩa lại thấy bối rối, cậu đưa tay lên đầu gãi gãi đằng sau gáy:

– Ơ ……….. hôm nay …….. đi mua cây về để mai trồng.

Thấy thái độ như kiểu sợ sệt của Nghĩa, Thủy Tiên suýt chút nữa thì phì cười, cô làm giả cái bộ mặt nghiêm túc, cô hất hàm:

– Thật không?

– “Thật mà”, Nghĩa trông giống như tội phạm bị công an hỏi cung.

Nhưng khi Thủy Tiên chuẩn bị vít ga đi tiếp thì Nghĩa xoay ngược tình thế bằng một ý nghĩ táo bạo vừa mới lóe lên trong đầu:

– Mai Nghĩa trồng cây, Thủy Tiên có muốn làm cùng tôi không?

Nói câu này là Nghĩa nghĩ đến chuyện mai là thứ 7, Thủy Tiên được nghỉ học, và cậu cũng muốn nhân cơ hội này để làm Thủy Tiên vui hơn một chút. Bởi nói gì thì nói, một người đã từng có ý nghĩ tự vẫn và đã thực hiện nó thì chắc chắn trong lòng có rất nhiều uẩn khúc, biết đâu việc trồng cây, việc lao động ngoài trời sẽ làm cho Thủy Tiên thay đổi được điều gì đó thì sao.

Ý tốt của Nghĩa là vậy, nhưng Thủy Tiên có hiểu được không lại là một câu chuyện khác, mà thực tế là Thủy Tiên đang nghĩ trệch sang một vấn đề hoàn toàn nhậy cảm, cô trừng mắt nhìn Nghĩa nói bằng cái giọng trải đời:

– Này …………. định tán gái à?

Nghĩa dở khóc dở cười, mà thực tế cậu còn không hiểu thuật ngữ chuyên môn của Thủy Tiên nữa cơ, thành ra ú a ú ớ:

– Ơ ………….. sao lại tán gái? Tán gái là gì? Nghĩa không hiểu.

Thủy Tiên tăng vội ga đi vì mình sắp phì cười một cách thực sự, ra đến cổng, cô không ngoảnh lại nhưng hơi giảm ga một chút rồi nói vọng lại:

– Cứ biết thế.

Rồi Thủy Tiên vít ga đi thật, cô ra đến cổng thì khục khục cái đầu vì cười khúc khích, cô nàng đang thích trí vì có cảm giác mình bắt nạt được người khác, một con người quê mùa, khù khờ và ngây ngô.

Khói đen pha lẫn khói trắng mù mịt từ chiếc bô xe dream chiến ở lại với Nghĩa trong khoảnh sân nhỏ làm át cả mùi hoa sữa.

———

Lại thêm một tiếng “cạch” nữa phát ra khi Thủy Tiên vừa đi không lâu, khi làn khói đen pha trắng vẫn phảng phất đâu đây. Không cần đoán Nghĩa cũng biết là ai vừa đi ra, chắc chắn là cô Cẩm Tú rồi, người mà Nghĩa mong gặp đã xuất hiện. Có ai hiểu tâm tư của Nghĩa lúc này không? Đến chính bản thân Nghĩa còn không hiểu huống hồ người khác. Chuyện này nếu xét theo tính thực tế thì sẽ không thể xảy ra, nhưng sự thực là nó xảy ra, rất mơ hồ nhưng hình như Nghĩa mong được gặp cô, mong được nhìn thấy cô, được nghe giọng nói của cô. Điều mà đối với Trang, người “bạn gái” cũng chưa từng xảy ra. Ngay như đêm hôm qua đấy thôi, Nghĩa cứ trằn trọc, cứ thao thức mãi, cứ mong chờ mau sáng để được đến gặp cô. Cậu cứ lắc lắc cái đầu như để hình bóng của cô bay mất, nhưng càng lắc thì đôi môi, ánh mắt, nụ cười của cô càng hiện rõ lên trong đầu mình. Nghĩa cũng chưa thể giải thích nguồn cơn của hiện tượng này thực sự là gì, cậu chỉ biết rằng với mình, cô rất đặc biệt.

Cẩm Tú hôm nay không đi ra shop quần áo, công việc ngày hôm nay đã được giao lại cho các nhân viên khác, hôm nay Cẩm Tú có hẹn với Nghĩa đi ra chợ cây Hoàng Hoa Thám. Cũng phải mất khá lâu thời gian, Cẩm Tú mới mặc xong quần áo, cô cứ đắn đo mãi không biết mình nên mặc như thế nào cho phù hợp, thành ra cứ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ rồi đóng đồ đến 4 – 5 lần mới được như ý.