Chương 34: Thấy zú Thủy Tiên (3)

Đường đang đông lắm, người người xe xe bủa xúa xung quanh, hai bên đường các loại cây, các loại hoa nhiều vô số kể, nhưng tất cả nhưng chợt ẩn đi đâu mất trong suy nghĩ của cô, bởi giờ đây, Cẩm Tú đang tập trung vào cái cồm cộm ở sau mông, vào sự ấm áp của tấm lưng. Đã lâu lắm rồi, Cẩm Tú mới có được cảm giác gần gũi đến như vậy với một người khác phái, cảm giác được làm đàn bà cứ tự nhiên trỗi dậy trong lòng. Với kinh nghiệm và sự từng trải của mình, Cẩm Tú biết chắc chắn vật gì làm cho mông mình bị cộm lên như vậy, không phải là cái đầu ©ôи ŧɧịt̠ khổng lồ mà cô đã một lần tận mắt nhìn thấy thì là cái gì nữa đây? Chẳng lẽ là một cái dùi cui, một cái chày giã cua đang thọt thọt vào đấy hay sao?

Không thể để thời gian trôi qua lãng phí như vậy, Cẩm Tú mạnh dạn ra lệnh cho Nghĩa bằng cái giọng hết sức nghiêm túc:

– Nghĩa ngồi im như thế đi, đừng nhúc nhích, đường đông nguy hiểm lắm.

Nghĩa còn có thể làm gì khác, trong tìиɧ ɖu͙© cậu chỉ như một chú chim bồ câu vừa mới đủ lông đủ cánh đang tập bay mà thôi, còn Cẩm Tú như một con chim đại bàng già nhiều năm kinh nghiệm săn mồi.

– “Vâng ạ”, Nghĩa nói nhưng vì miệng cậu gần với gáy của Cẩm Tú, hơi do phát ra tiếng nói phà vào gáy Cẩm Tú là cho cô tê rần cột sống, chiếc cổ trắng ngần cao cao nổi li ti những nốt gai gai mà người ta gọi nổi da gà.

Cẩm Tú làm một hành động hết sức táo bạo giữa thanh thiên bạch nhật, giữa phố giữa phường. Có lẽ giờ phút này, hoàn cảnh này khiến cô không đủ tỉnh táo để kiểm soát hành động của mình. Nguyên nhân cũng bởi cô thiếu thốn hơi đàn ông quá lâu rồi, khi đám ruộng khô cằn thì chỉ cần vài giọt mưa như ông trời đái dắt thôi cũng quý báu biết nhường nào. Hành động này sẽ đánh dấu một bước thay đổi trong cuộc đời Cẩm Tú, sẽ đưa Cẩm Tú về đâu, về miền Tây phương cực lạc hay sẽ làm cô chìm trong đau khổ suốt phần đời còn lại, cái đó chỉ có tương lai mới biết. Cẩm Tú hơi nhấc mông mình lên khỏi yên xe rồi ngồi thụt xuống phía dưới một chút. Côи ŧɧịt̠ Nghĩa bị mông cô đè lên.

– “Úi”, Cẩm Tú rên nhẹ trong khi vẫn đang lái xe. Cô còn không biết là mình đang ở trên phố nào, cần đi đến phố nào mới đến được nơi cần đến. Cô cứ đi thôi, mặc cho bánh xe đưa cô về đâu thì về. Toàn bộ tâm trí cô đang ở dưới háng, nơi cái đầu khất qua vài lớp vải kia đang ở dưới c̠úc̠ Ꮒσα cô, chưa chạm được đến phần l*и nhưng cô đã cảm nhận sự nóng hổi, sự to lớn, sự cứng cáp.

Còn Nghĩa thì sao? Cậu không dám thụt lại, dươиɠ ѵậŧ nửa tê vì sướиɠ, nửa đau vì bị mông cô Cẩm Tú đè lên làm thân dươиɠ ѵậŧ bây giờ chắc không còn tròn nữa mà đã thành hình elip mất rồi. Ngực Nghĩa ốp sát vào lưng cô, hai tay Nghĩa chẳng biết tự khi nào đã đan vào nhau trước bụng của cô rồi. Nhưng kèm với đó là …………. Sướиɠ và Lạ.

Sự Sướиɠ và Lạ cũng là vì lý do đây là lần đầu tiên. Lần đầu tiên dươиɠ ѵậŧ Nghĩa ở gần với bộ phận nhạy cảm đàn bà đến vậy. Nghĩa chắc chắn rằng đầu ©ôи ŧɧịt̠ cậu đang ở rất gần âʍ đa͙σ của cô Cẩm Tú, người mà cậu vẫn mến mộ và tưởng tượng. Những kiến thức tìиɧ ɖu͙© mà cậu học được từ hai vợ chồng anh Cung chị Mận không có dịp được phát huy, bởi cậu chưa bao giờ thấy anh chị vừa đi xe máy vừa ȶᏂασ nhau cả.

Cẩm Tú ước gì bây giờ là ban đêm, lúc đó cô nhất định sẽ vén váy lên trùm vào thân người Nghĩa, lúc đó ©ôи ŧɧịt̠ và l*и chỉ còn ngăn cách bởi qυầи ɭóŧ và quần của Nghĩa thôi.

Xe dập dềnh, lắc lư và mông Cẩm Tú cũng lắc lư theo, dươиɠ ѵậŧ cứ thọc thọc, dứ dứ, sóc sóc thùn thụt vào c̠úc̠ Ꮒσα nhưng lại làm bướm Cẩm Tú ngứa ngáy không chịu được, chẳng thế mà nước ở bên trong cứ rỉ rỉ ra từng đợt từng đợt làm ướt đẫm phần rộng nhất của chiếc qυầи ɭóŧ lọt khe bé xíu. Cẩm Tú chỉ ước rằng mình có thể thò tay xuống mà gãi một cái cho thỏa cơn ngứa, cho đã cơn thèm.

– “Uhm uhm uhm”, lại thêm những tiếng rên nhỏ nhỏ phát ra từ cổ họng Cẩm Tú, có lẽ cô không thể kìm hãm được nữa rồi. Cảm xúc này mới mẻ quá, nóng bỏng quá, đê mê quá làm cô không thể kiểm soát được hành động của mình. Cẩm Tú mặc kệ xung quanh mình là ai? Mình đang ở đâu? Mình đang làm gì? cô mặc kệ tất cả để thụ hưởng kɧoáı ©ảʍ mà vô tình mình có được trong hoàn cảnh này. Cứ kệ thôi. Cô lại tiếp tục di di mông mình trên yên xe, mỗi lúc một nhanh hơn, mỗi lúc một mạnh hơn. Đây có phải là kiểu cưỡi ngựa xem hoa ngược hay không? Có thể đúng là như vậy.

Nghĩa cũng không biết làm gì hơn là cắn môi chịu đựng sự sung sướиɠ này, cậu muốn lắm chứ được rút dươиɠ ѵậŧ về, được trở lại ngồi vị trí tít tận đằng sau yên xe, để được trở lại là chính mình, một thanh niên làm thuê, quả đúng là : “tâm thì hướng Phật nhưng dươиɠ ѵậŧ thì hướng về l*и”.

Rồi cái gì đến cũng phải đến, lần đầu tiên Nghĩa làm sao chịu đựng được lâu, chị Mận “giáo viên” có ngầm chỉ cho việc kiềm hãm xuất tinh mỗi lần chị làʍ t̠ìиɦ với chồng, nhưng chị có hướng dẫn rằng ở hoàn cảnh này phải làm như thế này đâu. Hoàn cảnh này làm gì có 3 cạn 1 sâu, làm gì có thở sâu hít hà điều hòa nhịp độ, làm gì có đang chọc rút ra bú đâu cơ chứ. Nghĩa thèm xuất tinh lắm rồi.

Ở phía trên, như chẳng hẹn mà gặp, Cẩm Tú cũng có cảm giác mình sắp đạt cực khoái, l*и cô co co lại, nhéo nhéo quắp quắp, âʍ đa͙σ trống rỗng nhộn nhạo lủng bủng như nồi nước đang sôi lên ùng ục. Cô biết, đây là chính là biểu hiện mình đang muốn lêи đỉиɦ, lại nhận được tín hiệu hình như ở đằng sau Nghĩa không còn bất động nữa mà cũng dứ dứ lên như động tác ȶᏂασ một cách thực sự, dươиɠ ѵậŧ cứng hơn một chút, nóng hơn một chút mà hình như là còn giần giật nữa thì phải.

Đó là sự cộng hưởng!

– “Í í í uiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii”, Cẩm Tú rít qua khẽ răng khi ©ôи ŧɧịt̠ Nghĩa giật mạnh nhất theo từng đợt. Cô uốn éo thật mạnh háng mình, nước trong l*и ồ ra như thủy điện xả lũ.

Nghĩa cố gắng kiềm chế, cậu cắn răng nhưng cũng không thể không để lọt ra tiếng kêu “aaaa” trong cổ họng. Cậu xuất tinh xối xả, xuất tinh như chưa bao giờ được xuất, xuất không cần biết là tϊиɧ ŧяùиɠ bắn ra nhem nhép dính vào quần đùi.

– “Két !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”, chiếc xe một lần nữa lại phanh khựng lại bên lề đường.

Xe đỗ xong, Cẩm Tú gục ngay đầu xuống tay lái, cô như vừa trên thiên đường trở về, người bải hoải vô lực, lúc này Cẩm Tú chỉ muốn nằm ngửa ngay xuống vệ đường mà thôi.

Xe đỗ cũng là lúc Nghĩa chống chân được xuống đất, Nghĩa nhảy tót xuống xe, khuôn mặt đỏ bừng, cậu khoằm khoằm người xuống vì vệt tϊиɧ ŧяùиɠ đã loang lổ ra hẳn quần ngoài, nhưng nhìn thấy cô Cẩm Tú đang gục ở tay lái xe, cậu lo lắng hỏi:

– Cô ơi, cô bị làm sao đấy ạ?

Cẩm Tú nghe rõ tiếng Nghĩa hỏi, nhưng tạm thời chưa biết trả lời ra làm sao, chẳng lẽ là “cô vừa sướиɠ xong nên oải người tí thôi” à. Cẩm Tú dựng chân chống rồi uể oải bước ra khỏi xe. Cô nhìn lại cái yên xe của mình thì mặt đã đỏ lại càng thêm đỏ, chỗ Cẩm Tú vừa ngồi ướt đẫm một vệt nước, không phải nghĩ nhiều thì cũng biết đấy chính là dâʍ ŧᏂủy̠ của chính mình vừa mới tiết ra, vượt qua cả qυầи ɭóŧ mà thấm xuống yên xe. Vì yên xe không thấm nước nên dâʍ ŧᏂủy̠ cứ tràn xuống, nhỏ tong tong thành giọt xuống đường nhựa.

Cẩm Tú chỉ cầu mong là Nghĩa còn trẻ, chưa hiểu được nước trên yên xe kia do đâu mà có, cô đánh trống lảng:

– Cô không sao, hình như bị cảm nắng hay sao ấy?

Nghĩa nhìn lên trời, ô hôm nay làm gì có nắng nhỉ:

– Vâng ạ, cô có cần nghỉ ngơi không?

Dần dần lấy lại được tinh thần, nói gì thì nói, mệt vì sướиɠ nó khác với mệt vì làm việc:

– Cô khỏe rồi, ô, mình đang ở đâu thế này, chết cha, hình như cô đi lạc đường rồi.

Cẩm Tú nói vậy thì chắc trên đời này chỉ có Nghĩa mới tin thôi, sinh ra và lớn lên ở cái đất thủ đô, nói là nhầm đường bố ai mà tin được. Ấy vậy mà Nghĩa tin mới lạ chứ.

Khi thấy ánh mắt cô Cẩm Tú liếc qua phần đũng quần của mình, Nghĩa phỏng đoán là cô đã biết chuyện mình vừa làm trên yên xe. Lúc này Nghĩa cũng không đủ kiến thức để hiểu rằng, chuyện xảy ra là “tại anh tại ả, tại cả đôi đường”, mà Nghĩa chỉ biết rằng, mình xuất tinh chính là lỗi ở mình, đáng lẽ mình phải rụt “khoai” về khi nó vô tình kẹp ở dưới “chỗ đó”, lỗi là ở mình. Lại nghĩ đến công việc làm vườn thơm thơm mà mình vừa mới nhận được có vài ngày, sợ mất việc nên Nghĩa lí nha lí nhí, mặt cúi gằm xuống đất nhìn đôi dép tổ ong:

– Cháu ………. cháu ……….. xin lỗi …….. tại cháu …………………..

Rồi thì Nghĩa cứ ậm ừ mãi không nói ra hết được câu làm Cẩm Tú sốt ruột muốn nghe nốt, chuyện này đáng nhẽ Cẩm Tú phải là người xin lỗi, đằng này lại thấy Nghĩa xin lỗi trước, thuận nước đẩy thuyền, Cẩm Tú gặng hỏi trong khi tay nọ vê tay kia, mắt thì liếc qua cái yên xe:

– Tại cháu ……………… làm sao?

Bị ép vào thế đường cùng, Nghĩa nghĩ mãi trong đầu để tìm lời trả lời hợp lý hợp tình, chứ không thể trả lời thẳng thắn là: “vì cháu ȶᏂασ vào đít cô đến xuất tinh” được:

– Tại cháu ………… tại cháu ……………. không kiềm chế được?

Cẩm Tú nghe câu đấy mà như bị thêm một trận cực khoái giống như vừa nãy, chân tay vừa mới hồi phục có một chút giờ lại rủn ra rồi, nhưng đã đến nước này thì phải làm cho ra khoai ra sắn mới được:

– Không kiềm chế được cái gì?

– Cái này ……. Cháu ………. Cháu …………..

Thấy Nghĩa ấp úng không dám trả lời, mà thực ra thì không cần nói thì cả hai đều đã hiểu câu trả lời là gì rồi, đâu cần phải nói ra miệng phải không nào. Cẩm Tú cứu Nghĩa một bàn thua trông thấy thì cắt lời bằng một việc chẳng liên quan, cô nhè nhẹ ghé đầu mình vào sát tai Nghĩa rồi thì thào như không để người đi đường biết:

– Lần sau nhớ mặc ….. sịp vào?

Nghĩa ngẩn người rồi nhè nhẹ gật đầu, cũng tại không mang sịp mà biết bao lần mình rơi vào hoàn cảnh dở khóc dở cười. Như hôm nay là một ví dụ điển hình.

Trời hửng nắng rồi đấy! Đi chợ cây cảnh thôi.

————