Chương 42: Hotel New World (3)

Đặt Cẩm Tú xuống giường rồi Nghĩa ngồi xuống luôn bên cạnh, Cẩm Tú vẫn giẫy giẫy một cách nhẹ nhàng giống như kiểu người ta bứt rức trong người. Cô đạp đạp hai chân vào nhau và vô tình đánh trượt cái quần dài rời hẳn khỏi chân. Chỉ còn cái qυầи ɭóŧ vẫn quấn lại ở giữa hai đầu gối. Rồi sự giẫy dụa giảm dần, giảm dần ……….. rồi hết hẳn. Chỉ còn lại tiếng thở đều đều từ trên lỗ mũi, có lẽ Cẩm Tú lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ, rượu ơi là rượu.

Nghĩa nhìn trân trân vào vùиɠ ҡíи đáo nhất của trên cơ thể của một người đàn bà. Vùng háng. Ánh điện sáng trưng từ trên trần rọi xuống đủ để Nghĩa nhìn thấy từng sợi lông tơ ở ống đồng. Cô Cẩm Tú, người chủ của mình, người đàn bà bằng tuổi mẹ mình, xinh đẹp, giầu sang đang nằm ngửa duỗi thẳng hai chân. Trên người vẫn mặc chiếc áo len, bộ ngực vùm lên phập phồng theo nhịp thở. Toàn bộ thắt lưng, háng đến đôi bàn chân chỉ có duy nhất một chiếc qυầи ɭóŧ xoắn tít lại nối hai đầu gối. Nghĩa đấu tranh tư tưởng giữa việc cứ để nguyên hiện trường hay là lấy cái chăn phủ lên che đi cái thân ở truồng. Rồi cậu lại nhìn lên cái điều hòa vẫn đang tỏa hơi ấm đến nóng nực treo trên tường. Cậu quyết định “có thế nào để thế ấy” với cái lý do hết sức là vô lý “có đắp cho cô thì cũng bị cô đạp ra mà thôi”.

(Cu Zũng tôi biết, lúc này các độc giả của tôi muốn tôi miêu tả cảm nhận của Nghĩa, Ừ thì tôi sẽ miêu tả thôi, đương nhiên rồi. Nhưng dám cá là các bạn đều muốn tôi miêu tả từ trên thắt lưng xuống, phải không nào? Thích thì chiều thôi.)

Bàn chân.

Đầu tiên, Nghĩa đưa ánh mắt mình xuống đôi bàn chân, bàn chân của cô sao nhỏ nhắn giống như là chân của cô Tấm trong chuyện cổ tích Việt Nam, giống như đôi chân của nàng Lọ Lem trong truyện cổ tích nước ngoài. Trắng muốt, thon thon, ngón cái chỉ to hơn các ngón còn lại có một chút xíu, móng chân được sơn một thứ mầu nhàn nhạt gọi lại cho có. Các móng chân cũng được cắt tỉa một các cầu kỳ, để hơi hơi dài dài giống như là móng vuốt của loài mèo. Lòng bàn chân đầy đặn có mầu hồng hồng của máu. Gót chân vuốt gọn lại với nhau, không một nếp gấp, không một nếp nhăn mà người ta thường dùng bằng một danh từ, gót chân sen.

Bắp chân.

Từ cổ chân lên đến đầu gối dài thượt với cái bụng chân săn săn chứ không nhễu, các sợi lông tơ ti ti mà phải nhìn kỹ mới thấy.

Đầu gối.

Chiếc qυầи ɭóŧ xoắn mầu trắng không đủ để che đi cái đầu gối không một vết trai sạn nào dù là nhỏ, không lộ xương đầu gối mà thịt phủ lên hết làm nó trông giống như một điểm nhấn của đôi chân.

Đùi.

Cao hơn một chút là phần đùi, trắng muốt là cảm nhận đầu tiên của Nghĩa. Hai chân nằm xuống nhưng hai đùi không ép sát lại với nhau bởi đùi cô không to lắm mà chỉ vừa vặn thon thon. Phần bên sườn của đùi, những mạch máu mầu đỏ, mầu xanh nhỏ nhỏ xinh xinh chạy dọc, chạy ngang như tô điểm cho cặp đùi săn và gọn này.

Hông.

Phần hông chỗ nối chân và thắt lưng có lồi lên một vòng xương chậu như một chiếc vòng ôm lấy phần trung tâm háng. Nhìn một lèo từ trên thắt lưng xuống tận gót nhân để thấy được tổng thể, chân Cẩm Tú dài thượt, trắng phau, săn chắc, gọn gàng.

Mu.

Điểm nhấn của toàn bộ thân dưới chính là mu l*и nếu nhìn chính diện trong tư thế duỗi chân này. Mu l*и Cẩm Tú là một vùng rộng kéo từ điểm cuối cùng của hai chân rồi vòng lên đến tận thắt lưng giống như một triền đồi thoai thoải nhưng phần đỉnh tự nhiên lại nhô hẳn cao lên cỡ độ một bàn tay. Đỉnh đồi ấy như được người ta cố tình đắp thêm thịt để nuôi dưỡng chùm lông l*и.

Lông l*и.

Trên mu l*и khum khum vồng lên ấy, lông không mọc rậm mà mọc lưa thưa đều đều ra toàn bộ phần mu, trải từ đỉnh xuống bên dưới rồi mọc lan ra hai bên xương chậu. Nếu nhìn đơn giản thì cả một vùng trước từ thắt lưng xuống đều có lông l*и. Lông mọc lan rộng nhưng không nhiều, các sợi lông cũng không dài mà ngắn khoảng 2 – 3 cm rồi xoăn tít cuốn thành nhiều vòng tròn khác nhau. Mầu lông thì đen nhánh, đen giống như là được người ta nhuộm. Vì lông mọc thưa nên Nghĩa tập trung vào một vài sợi thì còn trông rõ được từng lỗ chân lông. Nhìn tổng hòa còn thấy được toàn bộ vùng da mu, cũng như đùi và các bộ phận khác, phần da mu này trắng tinh, lông thì mầu đen tương phản, hai mầu đối lập ấy vậy mà khi kết hợp lại với nhau lại hài hòa đến mê hoặc như vậy.

Môi lớn.

Hai đùi cô không to nên khi duỗi thẳng chân vẫn còn một khe hở đủ để đưa một bàn tay theo chiều dọc vào. Nghĩa chưa nhìn rõ được l*и cô như thế nào, chỉ thấy hai mép lớn của l*и mầu hồng hồng úp chạm vào nhau để che đi toàn bộ cấu tạo chi tiết bên trong. Trên mặt hai mép thịt ấy tuyệt không thấy một sợi lông nào, chỉ thấy những đốm đỏ li ti giống như là đυ.n máu. “Ước gì được nhìn thấy bên trong nhỉ?”, Nghĩa mong muốn như vậy những biết chắc là khó mà thành được, bởi cô đang ngủ li bì chẳng thấy cựa quậy gì cả. Ôi nhưng xem kìa, cái này người ta gọi là cầu được ước thấy, trời không phụ lòng người, có lòng thành ắt trời thương. Cô Cẩm Tú lại giẫy đôi chân làm cái qυầи ɭóŧ tụt xuống tận bụng chân. Rồi quẫy đạp thế nào mà hai đầu gối cô mở rộng ra hai bên nhưng hai gót chân thì chạm vào nhau, chiếc qυầи ɭóŧ ở bụng hai chân căng ra như muốn rách.

Hộŧ ɭε.

Toàn bộ cấu hình l*и của Cẩm Tú hiện ra rõ nét dưới ánh điện sáng trưng. Nghĩa nghiêng nghiêng đầu để cho mình tư thế nhìn thuận lợi. Hết phần lông trên mu là điểm nối giữa hai cái môi lớn, điểm nối này hơi xoắn lại với nhau để ôm lấy hộŧ ɭε. Đầu hộŧ ɭε nhỏ xíu mầu hồng máu lòi ra, động động như muốn thụt vào rồi lại thòi ra một cách nhè nhẹ, có lẽ nó bị nhịp thở trên ngực tác động.

Lỗ tiểu.

Dưới hộŧ ɭε còn một khoảng thịt đỏ loáng nước cỡ khoảng nửa phân nữa mới đến một cái lỗ nhỏ xíu như một hạt gạo. Nghĩa biết đây chính là lỗ tiểu. Lỗ tiểu nhỏ lắm lại không lồi ra hay thụt vào để người ta dễ dàng nhận biết, nó bị nước làm loáng chi che mờ nên phải để ý kĩ mới thấy.

Môi nhỏ.

Hai lớp thịt mầu hồng nhỏ hình vòng cung giống như hai hạt điều úp ngược vào nhau tạo thành cái môi nhỏ che đi lỗ l*и ở bên trong. Mặc dù chúng úp vào nhau nhưng vẫn không thể che kín hoàn toàn cái lỗ l*и, Nghĩa không nhìn thấy gì ở bên lỗ l*и vì cơ bản nó không tạo thành lỗ ở trong trạng thái này, đặc biệt là đối với Cẩm Tú, người đã 10 năm rồi không quan hệ tìиɧ ɖu͙©, có lẽ âʍ đa͙σ đã co lại theo thời gian giống như là gái còn trinh.

Ngắm đến đây, mồm Nghĩa khô ran, môi cũng khô theo làm cậu phải thè lưỡi ra liếʍ môi một cái, rồi như một kẻ đói khát lâu ngày nhìn thấy mâm cỗ nóng hổi bày trên bàn, Nghĩa nuốt nước bọt đánh “ực” một cái. Tiếng nuốt nước bọt lấn át cả tiếng điều hòa ro ro, nhưng có lẽ nó cũng làm đánh thức người nào đó đang ngủ say. Bởi tiếng nói vang lên lúc này làm Nghĩa giật mình, tim đập loạn xạ giống như kẻ trộm bị gia chủ bắt quả tang:

– NGHĨA!!!!!!!!!!!!!!!!

Tiếng nói vang lên trong cái không gian căng cứng chật hẹp này như một tiếng sét, tim Nghĩa như nhảy ra khỏi l*иg ngực, theo phản xạ cậu quay mặt lên phía trên, nơi phát ra tiếng nói, Cẩm Tú nhìn Nghĩa chằm chằm, nhìn vào khuôn mặt đang tái nhợt của Nghĩa, nhưng trên khuôn mặt của Cẩm Tú không có nét gì là giận giữ của kẻ vừa bị người khác dòm trộm, chỉ thấy khuôn mặt ấy đỏ lựng, ánh mắt không mở to mà he hé dìu dịu lúng liếng đưa tình, cánh mũi phập phùng cùng một chiếc môi bị hai hàm răng nhai nhai.

Hai con người ấy nhìn nhau một hồi lâu không nói gì, bởi thực ra trong giờ phút này cả hai đều không ai dám nói gì cả, nói gì cũng bằng thừa, nói gì cũng là ngụy biện. Tình chàng ý thϊếp cả hai đều đã đọc được trong mắt đối phương, cả hai ánh mắt ấy đều hau háu nhìn vào đối phương như chỉ chờ phát súng hiệu lệnh là xông lên tấn công ăn thịt đối thủ. Hai đôi mắt của hai con thú, một con hổ cái và một con hổ đực trong mùa động dục, trong mùa giao phối. Hai đối mắt của hai con người thèm khát, một người là một chàng thanh niên tuổi mười tám đôi mươi hừng hực nhựa sống, một kẻ là một phụ nữ tuổi mặn mà, tuổi chín muồi nhất của người đàn bà bị bỏ đói lâu ngày. Hai sóng mắt ấy gặp nhau, như chắp nối vào nhau, như cộng hưởng để nâng đỡ nhau, để cùng rìu nhau vào một thế giới mới, đúng với cái tên khách sạn nơi họ đang trú chân, New World. Cuối cùng Nghĩa lắp ba lắp bắp:

– Cháu ………… cháu …………………………

Một bàn tay nhỏ xinh vội đặt lên miệng Nghĩa để bịt không cho Nghĩa nói thêm câu gì nữa, lúc này mọi lời nói đều bằng thừa. Cẩm Tú đã ngồi dậy từ khi nào, bàn tay cô ốp lên đôi môi dày mọng của Nghĩa rồi miệng cô thôi không cắn môi nữa mà phát ra một giọng nói êm ái, nhu mì như của một cô Hồ li chín đuôi, hấp dẫn, mê hoặc, dụ mị:

– Đừng nói gì hết.