Chương 17

______

Dù Phương Bất Nhĩ chỉ thơ thẩn trong chốc lát nhưng Úc phu nhân vẫn nhìn ra được, nàng mỉm cười thân thiện:

"Bất Nhĩ, con tự đi dạo làm quen sân sau nhà mình đi, dì lên lầu thay quần áo."

Phương Bất Nhĩ ngoan ngoãn "dạ" một tiếng, dù sao bây giờ ông già dong dài nhiều chuyện Úc Tranh cũng không có ở đây, cậu đứng lên đi đến tủ lạnh lấy một que kem, vừa liếʍ vừa đi bộ ra sân vườn.

Xuyên qua dãy hành lang dài có mái che là một khoảng sân rộng cây cỏ xanh tươi. Nhà chính của Úc gia rất chú trọng phong cảnh, tọa lạc ở nơi chân núi đất thiêng người hiền, xung quanh cây cối tươi tốt một màu, giữa trưa có tiếng ve râm ran dưới ánh nắng ấm áp. Nhiệt độ nơi này cũng mát mẻ hơn so với những nơi khác.

Cậu lại một lần nữa cảm thán về sự giàu có của nhà họ Úc. Nhà chính theo phong cách Trung Hoa cổ xưa, nhìn không hề xa hoa nhưng thực ra bên trong toàn đồ đắt tiền, thiết kế tinh xảo làm người ta thán phục.

Vợ chồng Úc Hành Thư nhiều năm như vậy cũng chỉ có một đứa con trai Úc Tranh, thân phận địa vị hay tướng mạo đều thuộc top Alpha đứng đầu. Lại đến tuổi dựng vợ gả chồng, thường ngày không ít bà con thân thích xa gần tới thăm và muốn giới thiệu Omega nhà mình cho hắn làm quen, ai mà chẳng cất giấu chút tâm tư muốn có quan hệ giao hảo với quyền thế Úc gia.

Đáng tiếc là Úc Tranh chẳng nhìn trúng ai, hắn quanh năm trong quân đội với Giản Tông, hoàn toàn không có ý nghĩ đến chuyện thành gia lập thất, làm cho Úc phu nhân vốn không muốn can dự đến chuyện hôn nhân của hắn cũng bắt đầu nôn nóng.

Phương Bất Nhĩ có thể hiểu cho Úc Tranh, cậu mười tám năm như tấm bèo trôi nổi trong biển người, cho tới bây giờ cũng không thích bị người khác chi phối.

Nhưng cậu cũng có chút không hiểu được Úc Tranh. Rõ ràng dựa theo tính cách cùng tính khí của hắn, chỉ cần hắn kiên định, dĩ nhiên không ai có thể giơ tay múa chân ép hắn làm bất cứ chuyện gì, hoàn toàn không cần phải cùng cậu đi lãnh giấy kết hôn.

Có thể là quá phiền phức chăng.

Phương Bất Nhĩ thừa nhận ngay từ ban đầu cậu luôn nung nấu âm mưu chờ hắn sơ hở tìm đường bỏ chạy. Khi Úc Tranh càng ngày càng tốt với cậu thì cái ý nghĩ đó cũng dần biến mất. Nhưng tạm thời Úc Tranh vẫn chưa chính miệng nói ra một lí do cho cậu cam tâm tình nguyện ở lại vĩnh viễn.

Hừ, tên Alpha đáng ghét này đúng là quá đáng!!!

Phương Bất Nhĩ nghĩ thế liền bực bội cắn một miếng kem, cái lạnh cuốn trong đầu lưỡi rồi tan chảy trong khoang miệng ấm áp khiến cậu rùng mình.

Cơn gió se lạnh truyền đến tiếng người đang trò chuyện ở phía trước, cậu xoa mặt đến gần, xuyên qua tán lá xanh nhìn thấy Úc Tranh đang cùng Diệp Dịch đứng trên cây cầu ngắn.

Úc Tranh đưa lưng về phía cậu, hắn lười biếng tựa vào một cây cột dày làm bằng đá cẩm thạch trắng.

Đối diện là Diệp Dịch với vẻ mặt tức giận, trong tức giận có chút buồn khổ, trong buồn khổ có chút bi thương, trong bi thương lại có một tia bướng bỉnh cùng điên cuồng không nói rõ thành lời.

Phương Bất Nhĩ cẩn thận núp trong góc tường gạt bỏ lá cây đang che khuất tầm mắt chuẩn bị nghe lén, thì nhìn thấy Diệp Dịch cười nhạt:

"Úc Tranh, anh luôn cự tuyệt em, em biết vì em là Alpha như anh, không được người đời chấp nhận cũng không thể có con cái, những chuyện này em có thể hiểu."

"Nhưng anh không cần vì để em từ bỏ ý định mà tùy tiện tìm một Omega không biết từ đâu ra như thế."

Ôi đệt, thông tin này quá hot.

Phương Bất Nhĩ chỉ hận lúc này trên tay không thể có ngay một miếng dưa 🍉. Cậu tiếp tục gặm que kem, lại bị cái lạnh làm giật mình phải lè lưỡi ra ngoài hà hơi, mặt cũng tê cứng lại.

Úc Tranh đáp bằng giọng điệu vô cùng lãnh đạm: "Cậu suy nghĩ nhiều rồi."

Tất cả tình ý của y trong nháy mắt bị thái độ hời hợt dập tắt, khuôn mặt thanh tú của Diệp Dịch trở nên rất khó coi:

"Anh đừng nói với em anh thật sự thích cậu ta. Em đã điều tra rồi, cậu ta không cha không mẹ từ nhỏ đã là trẻ mồ côi, trước kia còn bị bán đấu giá một lần, ai biết đã bị người ta làm gì..."

Ngước mắt chống lại ánh nhìn lạnh lùng của Úc Tranh, đột nhiên y im bặt, con ngươi trợn to:

"Đừng nói... người mua chính là anh?" Điều này làm y vô cùng kinh ngạc và không thể tin được.

Úc Tranh đứng thẳng lên lộ ra tấm lưng rộng cao ngất, hắn nói: "Diệp Dịch, trước khi nói những lời này, cậu nên nhớ cậu ấy là vợ tôi."

Từ "Vợ" phát ra trong tông giọng trầm thấp của hắn có một chút quyến luyến dịu dàng, làm lòng Phương Bất Nhĩ ngứa ngáy tựa như có cọng lông vũ vừa khẽ khàng lướt qua. Nhưng rơi vào tai Diệp Dịch thì cực kì bén nhọn khiến sắc mặt y trở nên trắng bệch.

Diệp Dịch siết chặt nắm đấm cười nhạt:

"Úc Tranh, anh thật sự nghĩ cậu ta đơn giản như vậy sao, anh có biết cậu ta là..."

Lời còn chưa nói hết, Phương Bất Nhĩ đột nhiên hắc xì một cái. Úc Tranh bình thản quay đầu sang phía này nhìn cậu.

Diệp Dịch sầm mặt quát: "Cút ra đây!"

Đi ra không ổn, nhưng làm như không có chuyện gì tiếp tục ẩn núp cũng không xong. Đứng ở góc tường nghe lén bị người ta phát hiện cậu chẳng hề thấy xấu hổ, ngược lại còn thân thiện lo nghĩ chắc Diệp Dịch sẽ ngại ngùng.

Tình thế tiến thoái lưỡng nan, Phương Bất Nhĩ đành xoa mũi bước ra ngoài với nửa que kem sữa bò đang tan chảy tí tách xuống tay, cậu cười vẫy tay với hai người: "High, tôi chỉ đi ngang qua thôi."

Cậu vốn có một khuôn mặt ngây thơ vô hại, người ngoài nếu nhìn có lẽ sẽ tin tưởng lời giải thích. Nhưng Úc Tranh đã quá biết rõ Omega quá ư xạo sự này, hắn nhếch khóe môi cười: "Lại đây"

"Ồ" Phương Bất Nhĩ vừa bước tới đã bị Úc Tranh cướp que kem trong tay.

"Lại muốn sốt phải không?"

Cậu tức giận trợn mắt nhìn hành vi cướp bóc của Úc Tranh, môi ngập ngừng hai cái nhưng không dám cãi, chỉ có thể hừ hừ trong mũi oán thầm trong tủ lạnh nhiều kem như vậy mắc gì lại cướp của mình.

Ông chủ Úc đúng là ăn hϊếp cậu thành thói, đây là chuyện con người sẽ làm sao!!!

Úc Tranh nhếch mi, tránh tầm mắt của Diệp Dịch vỗ vào mông Phương Bất Nhĩ, ý uy hϊếp rất rõ ràng.

Phương Bất Nhĩ ỉu xìu xuống: "Tôi lại đi dạo ha, hai ngươi trò chuyện tiếp đi. " Bị ánh mắt như dao phóng của Diệp Dịch, lại bị Úc Tranh uy hϊếp, cậu chỉ muốn nhanh chân chuồn khỏi nơi này.

"Chờ một chút."

Úc Tranh liếc nhìn que kem đang tan chảy trên tay. Hắn đưa lên môi cắn thử liền không nhịn được cau mày. Cái thứ vừa ngọt vừa ngấy còn gây đau họng không hiểu ngon chỗ nào.

Phương Bất Nhĩ đúng là một Omega làm cho hắn cảm thấy kì lạ.

Nhưng sắc mặt Diệp Dịch càng thêm khó coi hơn, Úc Tranh nghiện sạch sẽ có tiếng, sẽ có một ngày chủ động ăn đồ thừa của người khác ư?

Phương Bất Nhĩ nhìn biểu cảm ghét bỏ của hắn, liền tức giận đưa tay muốn giựt lại.

Úc Tranh bắt được cổ tay cậu, cúi đầu nhìn thấy ngón tay trơn bóng dính đầy kem sữa. Hắn kéo người lại gần mình, một ngụm ăn hết que kem đang tan chảy trên tay mình, sau đó móc khăn giấy từ trong túi ra cẩn thận lau sạch sẽ cho cậu.

Tựa như đang lau chùi một món đồ thủ công mỏng manh quý giá.

Có sẵn khăn giấy cũng bởi vì thỉnh thoảng phải chùi mũi cho cái người đang cảm lạnh này.

Hai ngày nay Úc Tranh giống như mẹ già lo trời lo đất cả ngày không yên, Phương Bất Nhĩ nhìn cũng quen, chỉ chỉ vạt áo: "Chỗ này nữa nè."

Úc Tranh bật cười: "Có biết dơ không, ăn vụng còn vung vãi khắp nơi."

Phương Bất Nhĩ rất muốn nói nãy giờ cậu chỉ lo ăn dưa chứ không ăn kem, nhưng lén nhìn vẻ mặt u ám của Diệp Dịch trước mặt, cậu liền dừng cái ý nghĩ làm kích động y.

Lỡ Diệp Dịch nghĩ quẩn nhảy xuống sông thì sao? Tuy rằng được cứu nhưng lại cảm lạnh, rồi nói bị mình lây thì sao?

Vậy là mình bị oan rồi còn gì.

Úc Tranh vỗ mông cậu, kéo suy nghĩ tào lao của cậu quay trở về: "Đi thay quần áo thôi."

"Có mỗi hai giọt, không nói không ai chú ý đâu, không cần thay."

Úc Tranh dứt khoát nắm cổ tay cậu đi xuống cầu, cương quyết nói: "Không được."

Phương Bất Nhĩ ôm vẻ mặt đau khổ: "Sao anh phiền như thế chứ!"

Đi qua dãy hành lang dài bên hồ, rồi vào nhà thay áo của Úc Tranh. Phương Bất Nhĩ mặc dù dáng dấp không thấp nhưng khung xương hơi nhỏ, mặc lên như trẻ con mặc trộm quần áo của người lớn, tay ngắn thành tay lửng, vạt áo hoàn toàn phủ hết mông.

Trông lôi thôi nhưng lại vô cùng đáng yêu.

Úc Tranh khoanh tay tựa vào tủ quần áo, khóe miệng khẽ cười một cái.

Phương Bất Nhĩ hết sức bất mãn với hình tượng bây giờ của mình, cậu o não: "Cười cái gì mà cười."

Anh là đồ nhiều chuyện!

Úc Tranh đưa tay bóp quai hàm cậu, rút nụ cười lại, nghiêm giọng cảnh cáo:

"Phương Bất Nhĩ, trước khi hết bệnh còn dám sau lưng tôi đυ.ng vào kem, xem tôi có đánh em hay không."

Phương Bất Nhĩ bắt đầu hoài nghi, Alpha lật mặt hình như còn nhanh hơn lật sách.

Hai cánh tay cậu như con lươn trơn trượt luồn qua người Úc Tranh ôm eo hắn, sát lại thêm mấy phần, ngước đầu đưa ánh mắt lấp lánh, cười nói: "Không sau lưng anh, vậy ôm anh được không?"

______