Chương 158: Một đám ác nhân, không ai vô tội!

Đối mặt với sự thức thời của cô, Doãn Hồng Đào nheo nheo mắt.

Nghiêm Thấm xoay người rời đi.

Chia tay, tất nhiên là phải tách ra, nếu không vở kịch tiếp theo làm sao mà diễn.

“Ông nói gì với cô ta?” Sau khi Nghiêm Thấm rời đi, Viên Như Nhất đến bên Doãn Hồng Đào, hỏi.

Doãn Hồng Đào hơi xoay người: “Không có gì, giám sát chặt chẽ Kinh Mặc, không thể để nó tiếp tục dây dưa với loại con gái này.”

Viên Như Nhất gật đầu: “Chỉ là, Kinh Mặc và Thẩm Dịch An……Không biết có xảy ra chuyện gì không?”

EDITOR: Đào Phùng Lan Phương

“Tôi đứng trước cổng trường của cậu, lập tức đi ra.” Doãn Kinh Mặc vừa đến cổng trường lập tức gọi cho Thẩm Dịch An.

Trương Hoài Minh và Thẩm Dịch An đang ở nhà ăn ăn cơm, nhìn thấy anh vừa nhận điện thoại xong liền đặt đũa xuống, vội vàng nuốt thức ăn trong miệng, “Cậu đi đâu vậy?”

Thẩm Dịch An đứng dậy: “Một người bạn đến, đi ra ngoài gặp.”

Trương Hoài Minh gật đầu tiếp tục ăn.

Thẩm Dịch An nhìn thấy Doãn Kinh Mặc đứng dưới bóng cây, ánh chiều buông xuống, ánh sáng đã trở nên nhu hoà, Doãn Kinh Mặc rũ mặt mày, nhìn không ra cảm xúc.

Cho đến khi—

Cho đến khi Thẩm Dịch An đến gần.

Doãn Kinh Mặc chậm rãi ngẩng đầu, nắm chặt bàn tay, sắc mặt bình tĩnh hỏi anh: “Dịch An, có phải cậu thích em gái Nghiêm không? Ý tôi nói chính là……tình cảm nam nữ.”

Thẩm Dịch An dừng một chút, không trực tiếp trả lời, nhưng sự im lặng của anh đã đủ hiểu rõ vấn đề.

Doãn Kinh Mặc chưa bao giờ cảm thấy tức giận như vậy, hắn túm chặt cổ áo Thẩm Dịch An, không hề nhân nhượng đấm anh một quyền, giận dữ gào: “Tôi vẫn coi cậu là anh em.”

“Tại sao lại làm như vậy?!”

“Bắt đầu từ khi nào? Tôi đang hỏi cậu! Thẩm Dịch An, cậu đã làm gì cô ấy?!

Thẩm Dịch An nhận hai cú đấm, vừa đứng vững, lại bị Doãn Kinh Mặc túm cổ áo, sắc mặt hắn giận dữ lớn tiếng chất vấn.

Thẩm Dịch An: “Chia tay với cô ấy đi.”

Doãn Kinh Mặc như nghe được chuyện nực cười: “Cậu dựa vào cái gì?! Cậu có tư cách gì nói lời này với tôi?! Cô ấy là bạn gái của tôi, còn cậu mới chính là kẻ thứ ba!”

Thẩm Dịch An bẻ tay hắn ra: “Xin lỗi.”

Doãn Kinh Mặc cười nhạo ra tiếng: “Xin lỗi? Bắt đầu từ khi nào? Cậu nên cho tôi biết từ khi nào tôi đã bị đùa cợt rồi.”

Thẩm Dịch An vẫn trầm mặc.

Doãn Kinh Mặc nắm chặt bàn tay, lại tung một cú đấm, “Tôi đang hỏi cậu! Nói!”

Thẩm Dịch An lảo đảo lui về sau, nâng tay quệt khoé môi, “Là chuyện của tôi.”

Doãn Kinh Mặc phẫn nộ: “Đương nhiên là chuyện của cậu! Tôi hỏi cậu, cậu cố chấp học đại học ở đây, chính là vì để ở cạnh cô ấy có phải hay không?!”

Sau một hồi im lặng, anh nói, “……Đúng.”

Doãn Kinh Mặc bật cười thành tiếng, “Tốt, rất tốt, Thẩm Dịch An, bao nhiêu năm nay tôi đã nhìn lầm cậu, từ nay về sau…..Chúng ta không còn là anh em.”

Thẩm Dịch An đứng cách đó hai mét, thân thể cứng đờ, khi anh chậm rãi ngẩng đầu lên, Doãn Kinh Mặc đã sải bước rời đi.

Trương Hoài Minh đạp xe trong trường để tới siêu thị mua đồ, nhìn thấy Thẩm Dịch An bị người khác túm cổ áo, liền sững sờ, khi đi tới thì người kia đã rời đi.

“Người đó là ai, sao lại xuống tay ngay trong trường thế này?” Trương Hoài Minh dựng xe đạp ở một bên, đi đến bên cạnh Thẩm Dịch An, nhìn vết thương trên miệng anh: “Cậu có cần đi bệnh viện không?”

Thẩm Dịch An nhấc chân rời đi: “Tôi không sao.”

Trương Hoài Minh gọi tên anh, nhưng Thẩm Dịch An cũng không quay đầu lại, cũng không đáp lại câu gì, hắn đứng sau gãi gãi đầu.

Doãn Kinh Mặc đi từ trường ra, liếc mắt một cái nhìn thấy Nghiêm Thấm đứng cách đó không xa, hiển nhiên là đang đợi hắn.

Doãn Kinh Mặc dừng lại bước chân, siết chặt tay, tạm dừng mấy giây sau, xoay người về phía khác định bỏ đi.

“Anh Kinh Mặc.” Nghiêm Thấm gọi tên hắn.

Doãn Kinh Mặc cụp mắt xuống, dừng lại.

Nghiêm Thấm đi đến trước mặt hắn, nhỏ nhắn xinh đẹp đứng đó, sau một hồi im lặng giữa hai người, cô nói, “Anh Kinh Mặc, chúng ta…….chia tay đi.”

Doãn Kinh Mặc bỗng nhiên ngẩng đầu, hắn chưa bao giờ giận dữ với cô, nhưng lần này là lần đầu tiên hung dữ: “Nếu anh không đồng ý?!”

Nghiêm Thấm nói: “Chia tay chỉ cần một người đơn phương nói.”

Hai bàn tay Doãn Kinh Mặc đè chặt bả vai cô, đôi mắt đỏ hoe: “Em đã từng thích anh chưa? Em gái Nghiêm, trong lòng em anh là cái gì? Từ lúc bắt đầu em là đùa bỡn anh sao?! Anh không phải chưa hỏi em, hỏi em và Thẩm Dịch An là quan hệ gì? Em đã trả lời anh như thế nào? Em nói em coi cậu ta như anh trai!”

Hắn thích cô như vậy, thế nên cô nói cái gì, bản thân lập tức tin, nhưng giờ, hiện giờ hắn nhận lại là gì đây?

Nghiêm Thấm vươn tay, nhẹ nhàng ôm lấy hắn, giọng của cô nhỏ đến mức không thể nghe thấy: “Anh Kinh Mặc, anh…..Không sai.”

Doãn Kinh Mặc không nghe rõ cô nói gì, chỉ cảm thấy luyến tiếc nếu cứ như vậy chia tay cô.

Hắn tự hào luôn là người bình thản trong những mối quan hệ, nhưng chưa bao giờ thương tâm khổ sở như giờ phút này: “Vì sao, lại làm như vậy?” Hắn hỏi.

Nghiêm Thấm nhẹ giọng nói: “Chờ một chút nữa…..” Cô nói, “Chờ một chút nữa anh sẽ biết.”

Lợi dụng hắn để đẩy nhanh tình cảm của Thẩm Dịch An đối với cô, từ trước đến nay cô cũng chưa bao giờ tuỳ tiện kéo một người và kế hoạch của mình. Thẩm Tuấn Tài là tên súc sinh, Doãn Hồng Đào càng không phải là một tên sạch sẽ, một đám ác nhân, không một ai là vô tội trong chuyện này.