Chương 159: Nghiêm Thấm được bao dưỡng?

Để mà nói vô tội, Trần Mộng Kỳ không phải mới thật sự là người vô tội sao?

Những cô gái đã từng tràn đầy sự hồn nhiên với thế giới này, bỗng nhiên bị bọn họ chà đạp, không phải mới là người vô tội sao?

Nghiêm Thấm gạt tay hắn, “Ba anh bảo em chia tay anh, vậy nên, anh Kinh Mặc, tạm biệt.”

Cô nói chia tay hắn rồi xoay người đi vào trường của Thẩm Dịch An.

Doãn Kinh Mặc nhìn bóng lưng của cô, trong nháy mắt khi cô chuẩn bị bước vào cổng, Doãn Kinh Mặc tiến lên gắt gao ôm cô từ phía sau, giọng nói khàn khàn nói: “Không chia tay, chúng ta không chia tay! Chỉ cần em và Thẩm Dịch An tách ra, anh sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra.”

Lời nói của hắn làm Nghiêm Thấm ngây ra một lúc.

“Chỉ cần em và Thẩm Dịch An tách ra, anh sẽ coi như không biết chuyện này.” Hắn nói.

Nghiêm Thấm dừng một chút, hỏi hắn: “Nhưng em không nghĩ sẽ cùng anh Dịch An tách ra thì làm sao bây giờ?”

Doãn Kinh Mặc suy sụp buông tay, “Em, cứ như vậy thích cậu ta?”

Nghiêm Thấm hơi nghiêng đầu, nói: “Em cũng rất thích anh Kinh Mặc, nhưng……Chú Doãn sẽ không đồng ý cho chúng ta ở bên nhau.” Cô nói: “Chú Doãn nói rất đúng, em là một đứa trẻ mồ côi, không xứng với Doãn gia nhà cao cửa rộng.”

“Ong ong ong ——”

Điện thoại Doãn Kinh Mặc kêu không ngừng.

Cổ hắn cứng đờ cầm lên nhìn, là điện thoại từ nhà gọi tới, vừa kết nối được thì Nghiêm Thấm đã rời đi rồi.

Điện thoại là Viên Như Nhất gọi, thời điểm gọi Doãn Hồng Đào vẫn đứng bên cạnh, sợ hắn bị mê hoặc, bắt hắn phải trở về nhà.

Nhưng Doãn Kinh Mặc nghe điện thoại, đôi mắt vẫn nhìn theo hướng Nghiêm Thấm rời đi, l*иg ngực nghẹn một cục, làm hắn có cảm giác bất lực không thể đi lên.

Doãn Kinh Mặc về tới nhà, không nói một câu liền đi lên lầu.

“Đứng lại.” Doãn Hồng Đào ngồi trên sô pha phòng khách gọi hắn lại: “Ba có chuyện muốn nói với con.”

Doãn Kinh Mặc đã lên tới lầu hai, không quay đầu lại: “Ngày mai rồi nói, hôm nay con hơi mệt.”

“Chỉ vì một đứa con gái mà anh biến thành loại ma không ra ma quỷ không ra quỷ?” Doãn Hồng Đào cứng rắn răn dạy.

Viên Như Nhất nhỏ giọng bên cạnh Doãn Hồng Đào nói: “Được rồi, Kinh Mặc hôm nay không thoải mái, có gì để mai rồi nói.”

“Bà xem hiện giờ nó biến thành cái bộ dáng gì rồi, về nhà câu chào hỏi không có, trưởng bối nói vài lời cũng không thèm quay đầu lại, tôi thấy nó đã quên những lời dạy dỗ trước đây rồi, vì một đứa con gái mà ra thế này.” Trong mắt Doãn Hồng Đào, loại như Nghiêm Thấm không khác gì những con thú cưng mang bên người để tuỳ ý đùa bỡn, nhưng con trai mình lại vì một mặt hàng rẻ tiền này mà lâm vào khổ sở, làm lão cảm thấy rất mất mặt.

Doãn Kinh Mặc siết ngón tay quay đầu: “Con đã chia tay cùng với em gái Nghiêm, hiện tại ba vừa lòng chưa?”

“Đây là thái độ của con nói chuyện với trưởng bối?!” Loại con gái như vậy không xứng đi vào cửa Doãn gia nhà chúng ta!” Doãn Hồng Đào đập bàn, tức giận nói.

“Em gái Nghiêm chỉ là, chỉ là……Tuổi còn nhỏ.” Doãn Kinh Mặc rũ mắt, theo bản năng nói đỡ cho cô: “Cô ấy chỉ là không thể phân biệt giữa tình yêu và tình thân.”

Cô chỉ là ở cùng với Thẩm Dịch An một thời gian dài, hai người lại không hề có bất cứ quan hệ huyết thống, chỉ là cô không có kinh nghiệm yêu đương, chỉ là cô không thể phân rõ ràng tình cảm của mình, chỉ là cô……..

“Con thật sự cho rằng mình hiểu rõ cô ta sao? Có biết rằng cô ta ở bên ngoài…….” Doãn Hồng Đào dừng một chút, “Khoảng thời gian này con nên ở yên trong nhà, cắt đứt rõ ràng với cô ta! Tôi thấy hiện tại đầu óc anh không minh mẫn chút nào đâu!”

EDITOR: Đào Phùng Lan Phương

Bạn đang đọc bản dịch không đầy đủ, chỉ được đăng tải duy nhất trên truyenhdx.com, truy cập truyenhdx.com DocLyHihi để đọc full chương. Đọc ở truyenhdx.com giúp Editor có động lực ra chương mới.

“Kinh Mặc, con nghe lời ba con đi, con xem trước kia con yêu đương chúng ta có bao giờ quản con không? Nhưng mặc kệ thế nào, cô gái mà con chọn ít nhất phải sạch sẽ, Nghiêm Thấm hôm nay ở cùng con có thế câu kết với Thẩm Dịch An làm chuyện xằng bậy, ngày mai cũng có thể cùng một người đàn ông khác…..”

“Cô ấy sẽ không.” Doãn Kinh Mặc đánh gãy lời nói của Viên Như Nhất.

Doãn Hồng Đào thấy hắn vẫn còn có thể nói giúp cho Nghiêm Thấm, cơn giận không thể nguôi xuống, “Mày cút về phòng cho tao!”

Doãn Kinh Mặc trở về phòng của mình.

Người hầu mang trà lên, Doãn Hồng Đào “Bộp” một tiếng ngã trên mặt đất.

Viên Như Nhất ban đầu không nghi ngờ gì, nhưng nhìn bộ dạng tức giận của Doãn Hồng Đào, trong đầu xuất hiện một ý nghĩa khiến bà tái mặt, “Các người lui xuống đi.” Bà nói với người hầu đứng trong phòng khách

Sau khi nhìn đám người hầu rời đi, lúc này Viên Như Nhất mới mở miệng: “Cô gái Nghiêm Thấm kia, có phải ông bao dưỡng ở bên ngoài hay không?”

Doãn Hồng Đào nhíu mày: “Bà nói bậy gì đó.”

Viên Như Nhất: “Doãn Hồng Đào, ông là loại người gì, trong lòng mọi người đều biết rõ, các người ở bên ngoài phát sinh, tôi cũng thấy rõ ràng, ông thành thật nói cho tôi, ông và Nghiêm Thấm đã phát sinh quan hệ hay chưa?”

Quan hệ hôn nhân của bọn họ đi đến bước này, duy trì gắn bó cũng chỉ là ngoài mặt. Một người đàn ông trung niên có sự nghiệp thành công, có mấy ai vẫn can tâm đối mặt với người vợ già, làn da nhăn nheo đâu. Nhu cầu của bọn họ vĩnh viễn là một thân thể tươi trẻ.

Mà đối với việc này, trong lòng các phu nhân giàu đã ý thức rõ ràng từ lâu. Tất cả là vì lợi ích, nhiều người đã ra nguyên tắc-----về nhà là được.

Hầu hết đều là mắt nhắm mắt mở bỏ qua, có thể nhẫn nhịn thì tiếp tục, còn không thể nhẫn thì dứt khoát ly hôn.

Chỉ là đối với tình huống con trai mình có khả năng đang dùng chung một người phụ nữ với ba mình, hiển nhiên Viên Như Nhất không có cách nào tiếp nhận được.

“Bà suy nghĩ lung tung cái gì.” Sắc mặt Doãn Hồng Đào không hề tốt.

Viên Như Nhất: “Tôi chỉ cần ông thành thật trả lời tôi, hai người đã quan hệ với nhau hay chưa?!”

Doãn Hồng Đào không kiên nhẫn đứng lên: “Tôi thấy bà thực sự đã đến thời kỳ mãn kinh rồi đấy.”

Doãn Hồng Đào sắc mặt khó coi trực tiếp rời đi, Viên Như Nhất trong phòng khách xụi lơ trên ghế sô pha, càng quyết tâm xua đi nỗi ám ảnh đối với con trai mình trong đầu.