Chương 2

Ta dặn dò vài câu, rồi nhấc váy nhảy xuống xe.

Tiểu đồng ở cổng nhìn thấy ta, sững lại, nhận ra một lúc, rồi vui mừng hô lên: “Đại tiểu thư trở về rồi! Đại tiểu thư trở về rồi!”

Rất nhanh, một đám tỳ nữ và người hầu từ trong phủ chạy ra, ôm chăn quấn ta lại.

“Tiểu thư, cuối cùng tiểu thư cũng trở về, lão phu nhân lo lắng đến chết rồi!”

Nhũ mẫu khóc không thành tiếng, vừa bảo vệ ta vừa đi vào, vừa kêu lên: “Lão phu nhân! Đại tiểu thư trở về rồi!”

“Kiều Kiều!” Phía trước truyền đến tiếng kêu khàn khàn, lão phu nhân của Giang phủ, tổ mẫu của ta, khuôn mặt đầy nước mắt, run rẩy chạy đến chỗ ta.

Ta chưa bao giờ thấy bà ấy khóc như vậy.

Tổ mẫu bây giờ chỉ là một bà lão bình thường, nhưng khi còn trẻ, bà ấy đã từng gϊếŧ giặc cứu nạn, được Tiên đế phong làm nữ hầu tước.

Bà ấy là người nữ nhân mạnh mẽ nhất mà ta từng gặp.

Ta luôn nghĩ rằng bà ấy không yêu ta.

Kiếp trước, ta ghét bà ấy quản ta quá nghiêm, nghĩ rằng bà ấy chỉ thích ngoại tôn nữ của bà ấy, không thương ta, nên đã xa lánh bà ấy.

Sau này, bà ấy cực lực phản đối ta tiếp xúc với Tiêu Trạch, muốn ta gả cho một thư sinh nghèo.

Ta nghĩ rằng bà ấy đang hại ta nên đã cãi nhau với bà ấy.

Đến khi nhảy từ thành lầu, ta mới biết rằng, thư sinh nghèo năm đó đã trở thành trọng thần, còn Tiêu Trạch, không đáng để ta gửi gắm cuộc đời.

Nhìn tổ mẫu tóc bạc trắng, trong lòng ta ngổn ngang trăm mối.

Sao bà ấy lại không yêu ta được? Kiếp trước, ta chắc chắn là mù mới hiểu lầm bà ấy.

“Tổ mẫu.”

Ta quỳ xuống trước mặt bà ấy, khóc không thành tiếng: “Kiều Kiều sai rồi, tổ mẫu, Kiều Kiều không nên không nghe lời bà.”

Tổ mẫu sững lại, vừa mừng vừa kinh ngạc ôm ta vào lòng, đôi mắt già nua ngấn lệ, không tin hỏi:

“Kiều Kiều, con gọi ta là gì?”

“Tổ mẫu, tổ mẫu!” Ta nức nở, ôm chặt bà ấy.

Kiếp trước ta với bà ấy không hòa hợp, từ khi trưởng thành, chỉ gọi bà ấy là “lão phu nhân”, chưa bao giờ gọi một tiếng tổ mẫu.

Ta không ngờ, hôm nay gọi một tiếng tổ mẫu, lại khiến bà ấy vui mừng như vậy.

“Tốt, tốt, Kiều Kiều trở về là tốt, Kiều Kiều không sao là tốt, tổ mẫu quá vui mừng.”

Cơ thể già nua run rẩy, đôi tay ôm chặt, như muốn hòa ta vào thân thể bà ấy.

“Đúng rồi tổ mẫu, con còn chưa cảm ơn người đã cứu con trở về.”

Ta lau mặt, vội vàng dắt bà ấy vào nhà, lấy từ đầu giường ra một hộp vàng.

Nhưng khi chạy ra cổng, chỉ thấy bên ngoài trống rỗng, không có dấu vết gì.

Người đó đã đi rồi.

2

Trước khi xe ngựa vào thành, ta đã nhìn thấy quân cấm vệ quân tìm kiếm Thái tử trong rừng.

Về nhà, ta đoán rằng Thái tử chắc đã được cứu về, hắn ta không chết, chắc sẽ tìm ta để tính sổ.

Tính toán xong, ta nhắm mắt, ngã vào lòng tổ mẫu, giả vờ ngất xỉu.

Khi thầy thuốc đến khám, ta vẫn “mê mê man man” gọi: “Mau cứu Thái tử, cứu Thái tử...”

Ba ngày sau, thích khách bị bắt, Tiêu Trạch quả nhiên phái người đến hỏi tội.

Ta vẻ mặt tiều tụy, từ tốn giải thích: “Là Thái tử điện hạ đuổi ta đi, sau khi ra ngoài, ta định lập tức cầu cứu, ai ngờ cơ thể không chịu nổi, liền ngất xỉu, ta, ta xin lỗi Thái tử điện hạ.”

Người đến còn muốn nói gì, tổ mẫu ta cầm gậy chạm đầu rồng, dộng mạnh xuống đất, khiến mấy người đó lùi lại ba bước.

“Kiều Kiều nhà ta đã bệnh đến mức này, trong mơ còn gọi cứu Thái tử, các ngươi còn muốn gì nữa? Một nữ tử yếu đuối, dù không chạy thì có thể làm gì? Chẳng lẽ phải đền mạng các ngươi mới hài lòng?”

“Lão phu nhân, chúng ta cũng là theo lệnh...”

“Theo lệnh của ai thì bảo người đó tự đến nói!”

“Xin, xin cáo lui!”

Mấy người Đông cung sợ hãi, vội vàng chạy đi.

Không trách tổ mẫu ta kiêu ngạo.

Chất nữ của bà ấy là đương kim Hoàng hậu, còn bà ấy là nữ hầu tước được Tiên đế đích thân phong tặng, Hoàng thượng và Hoàng hậu cũng phải nể bà ấy ba phần.

“Kiều Kiều không sợ, có tổ mẫu ở đây, ai cũng không dám bắt nạt con.”

Bà ấy xoa đầu ta, nhìn ta, ánh mắt đầy yêu thương.

Chắc chỉ khi ta ốm mới thấy được sự dịu dàng này của bà ấy.

Bình thường bà ấy quản giáo nghiêm khắc vô tình, chỉ cần hơi thất lễ sẽ bị đánh vào tay.

Thực ra, đây mới là vì ta, nếu bà ấy không thương ta đã lười quản ta, kiếp trước sao ta lại không hiểu điều này cơ chứ.

Ta cảm thấy hơi chua xót, ôm lấy cánh tay bà ấy ngủ thϊếp đi.

Cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân vội vã, sau đó, hai nữ nhân một đỏ một xanh bước vào.

“A Vu, Bồ Tát phù hộ, con đã an toàn trở về!”

Không cần ngẩng đầu, ta cũng biết là kế mẫu và kế muội đáng ghét của ta.

Chắc họ vừa đi thăm thân nhân về.

“Tỷ tỷ không sao, thật là tốt.”

Kế muội cầm khăn tay lau đôi mắt đỏ hoe, vẻ mặt cực kỳ quan tâm ta.

Kiếp trước, ta bị vẻ ngoài vô tội của họ lừa, đối xử rất tốt với mẫu tử bọn họ.

Đến khi ta và Tiêu Trạch kết hôn được ba ngày, kế muội Giang Từ Nguyệt xuất hiện trên giường của Tiêu Trạch, khóc lóc nói tỷ tỷ tha lỗi cho muội, ta mới thấy rõ bộ mặt thật của nàng ta.

Ta cầm chăn, lạnh lùng nhìn họ diễn kịch.

Ánh mắt Giang Từ Nguyệt chạm vào mắt ta, trong khoảnh khắc, nàng ta như bị dọa, sợ hãi lui về bên kế mẫu với lương tâm cắn rứt.

Cùng lúc đó, một người nữa bước vào, mang theo luồng gió lạnh.

Là phụ thân ta.

“Ta đã nói rồi, A Vu không sao, các người lo lắng gì mà đến mức đó, suốt đường cứ thúc giục, đến nỗi xe ngựa hỏng.”

Phụ thân ta cởϊ áσ khoác, cúi chào tổ mẫu: “Mẫu thân, hài nhi đã về.”

Tổ mẫu gật đầu, có chút không hài lòng với ông ấy, nhưng rốt cuộc không trách móc.

Giang Từ Nguyệt nhìn ta, ánh mắt chuyển, mở miệng muốn nói gì đó.

Ta đã đoán được.

Kiếp trước, nàng ta ở trước mặt phụ thân ta giả vờ ngoan ngoãn, luôn cùng kế mẫu nói lời gièm pha, khiến ta và phụ thân ta đối đầu.

Kết quả là trong mắt phụ thân ta, ta trở thành nữ nhi không biết lễ nghĩa, bất trung bất hiếu, còn nàng ta thì trở thành đứa con ngoan hiểu chuyện, chiếm hết sự yêu thương của phụ thân.

Hôm nay, ta sẽ không để nàng ta tiếp tục giở trò, để kẻ tiểu nhân đạt được mục đích.

“A Vu bái kiến phụ thân.”

Ta tranh nói trước khi Giang Từ Nguyệt mở miệng, che miệng ho khan hai tiếng, yếu ớt đứng dậy, hành lễ với phụ thân.