Chương 12

Khi cánh cửa phía sau đóng lại, Giang Nguyệt Như nhìn quanh, nhưng phát hiện tình hình bên trong khác hẳn với những gì cô dự đoán.

Ánh đèn đủ màu sắc sáng sáng tối tối, hơi tối tăm.

Một bài hát tiếng Anh mà cô không hiểu rõ đang phát trên màn hình LCD. Ngoại trừ tiếng hát phát ra từ loa, phòng rất yên tĩnh. Không ai nói chuyện, không khí yên tĩnh đến mức không giống như ở quán bar.

Nhưng lúc này, trước mặt cô có một người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa,

Người đàn ông đang lười biếng tựa lưng vào ghế sofa. Tay áo sơ mi trắng của anh ta hơi xắn lên, lộ ra cổ tay thon dài, tùy ý treo ở đó.

Ánh mắt hơi nhắm, giống như là đang nghỉ ngơi.

Đẹp trai đến rối tinh rối mù.

Giang Nguyệt Như giật mình đứng đó.

Cô sửng sốt, không phải vì bị vẻ ngoài ưu tú của người đàn ông này mê hoặc, dù sao cô cũng đã có gia đình và có con, con trai cô cũng đã già rồi, đã qua tuổi thích đàn ông đẹp trai rồi.

Sở dĩ chuyện này xảy ra là bởi vì -

người đàn ông này thực ra chính là người mà đêm đó cô vô tình chạm vào ©ôи ŧɧịt̠!

Bằng cách nào đó, hình ảnh con gà trống đó tự động xuất hiện trong tâm trí Giang Nguyệt Như.

Nó không chỉ dày và cứng mà còn rất nóng, trong tay cô giống như một chiếc mỏ hàn, cô khó có thể cầm được vật to lớn đó trong tay.

Cảnh tượng thật sự rất không đứng đắn, chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến người ta cảm thấy xấu hổ và hoảng sợ.

Giang Nguyệt Như nhanh chóng tỉnh táo lại, tập trung sự chú ý vào hướng khác.

Tại sao người đàn ông này lại ở đây?

Chẳng lẽ, sau ngần ấy thời gian, hắn vẫn chưa nguôi giận nên bây giờ muốn tính sổ với cô?

Chả trách trợ lí Lưu ở ngoài cửa không vào, thì là để ngăn cản cô mà thôi!

Giang Nguyệt Như càng nghĩ càng cảm thấy không ổn, nghĩ đến hậu quả của việc xúc phạm nhân vật lớn trong nhiều bộ phim truyền hình như vậy, sắc mặt cô lập tức tái nhợt.

Hết rồi, hết rồi, cô thực sự đã đắc tội người ta rồi.

Chắc sau này cô ấy sẽ chết thảm lắm phải không?

Nhưng bây giờ ngoài cửa có người, cô không thể ra ngoài, cô phải làm sao bây giờ?

Ngay lúc Giang Nguyệt Như hoàn toàn bối rối, người đàn ông đột nhiên mở mắt ra.

Đôi mắt đen của hắn nhìn Giang Nguyệt Như vẫn đang ngây người đứng đó.

Lông mày nhíu lại.

“Lại đây.”

Hắn nói.

Giang Nguyệt Như giật mình và không dám cử động chút nào.

Đôi mắt cô nhanh chóng nhìn quanh, tìm kiếm bất kỳ lối thoát nào khác.

Người đàn ông nhìn thấy cô đã lâu không cử động, giọng điệu trở nên lạnh lùng hơn rất nhiều.

"Có muốn tôi nói lại lần thứ hai không?"

Giang Nguyệt Như đã chắc chắn rằng toàn bộ căn phòng chỉ có một lối ra duy nhất.

Bây giờ cô đúng là kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay.

Hay là cô thử xin lỗi xem sao?

Dù sao, duỗi đầu cũng một đao, rụt đầu cũng một đao.

Nhìn thấy giữa lông mày người đàn ông nếp nhăn càng ngày càng sâu, vẻ mặt vốn đã có chút mất kiên nhẫn, Giang Nguyệt Như nhanh chóng cởi giày cao gót, đi về phía trước vài bước.

Không dám nhìn vẻ mặt đối phương, cô chỉ cúi đầu, một hơi nói lời xin lỗi:

“Thật xin lỗi, thật sự xin lỗi.”

“Thưa anh, lần trước tôi không cố ý xúc phạm anh, anh là đại nhân vật, đại nhân có đại lượng, mà tôi chỉ là một lao công nho nho, lần này có thể tha cho tôi được không? Cầu xin anh, không cần phanh thây tôi ném sông cho cá ăn.”

Nói xong vế sau, cô đã khó nức nở.

Cô ấy thực sự sợ hãi.

"Tôi đã biết lỗi của mình rồi..."

.........

"..."

Đáp lại cô là sự im lặng.

Giang Nguyệt Như đợi một lúc nhưng vẫn không nhận được phản hồi.

Đầu cô càng cúi thấp hơn, tim cô lo lắng đến mức gần như nhảy ra khỏi l*иg ngực.

Thành thật mà nói, cô sợ người đàn ông trước mặt.

Đó là nỗi sợ hãi tự nhiên của người bình thường đối với quyền lực.

Một lúc lâu sau, người đàn ông cuối cùng cũng lên tiếng.

“Tôi nói qua là phanh thây cô nuôi cá lúc nào.”

Giọng nói trầm thấp tràn đầy nghi hoặc.

Chưa có nói, nhưng trong phim đều diễn như thế.

Giang Nguyệt Như muốn ngẩng đầu lên, lại sợ hãi rụt lại, rốt cuộc không dám lên tiếng.

Người đàn ông nhìn bộ dáng rụt rè của cô cười chế nhạo, như thể anh ta đang cười nhạo cô nhát gan.

“Từ giờ bớt coi phim truyền hình đi.”

Anh bình tĩnh nói.