Chương 15

Tô Minh Chiếu - con trai của cô và Tô Gia Vận.

Con trai của cô dung mạo rất ưu tú, đứa nhỏ lớn lên, mỗi lần ba người cùng nhau đi ra ngoài đều sẽ bị người khác nhìn với ánh mắt kinh ngạc.

Dù sao hai vợ chồng đều có dung mạo bình thường, sao có thể sinh ra một đứa con đẹp trai như vậy, nhìn thôi cũng thấy ba người không giống một gia đình.

Ngay cả Tô Gia Vận cũng không nhịn được thắc mắc đứa nhỏ này có phải là con ruột của mình hay không.

Tức giận, Giang Nguyệt Như từ trong ngăn kéo tủ có khóa của cha Giang và mẹ Giang lấy ra một bức ảnh cũ, khó có thể thẳng lưng một lần, cô đã mắng Tô Gia Vận hết nước hết cái.

Trong ảnh, có một chàng trai trẻ đẹp trai đứng dưới gốc cây, trông giống hệt Tô Minh Chiêu, với đôi lông mày cong và nụ cười vui vẻ.

Các góc của bức ảnh đã chuyển sang màu vàng và xỉn màu.

Anh là anh trai của Giang Nguyệt Như, cũng là nỗi đau mà nhà họ Giang đã không nhắc đến trong nhiều năm.

Sự ra đời của Minh Chiêu dường như là sự đền bù của ông trời dành cho nhà họ Giang, mang lại hy vọng cho gia đình thầm lặng này một lần nữa.

Người ta nói cháu giống cậu, hai người giống nhau quá.

Giống nhau ngoan ngoãn hiểu chuyện, cũng thông minh và ham học hỏi, điểm khác biệt duy nhất có lẽ là tính tình Minh Chiêu điềm tĩnh hơn.

Cha mẹ Giang đã đối xử cực tốt với cháu ngoại này.

Tình yêu của Giang Nguyệt Như dành cho con trai đương nhiên không kém gì cha Giang và mẹ Giang.

Lúc này, nhìn thấy những vết thương chói lóa, cô cảm thấy trái tim mình sắp vỡ vụn.

“Minh Chiêu.”

Cô nhanh chóng lao tới trước mặt con trai mình và chăm chú nhìn cậu.

Nhìn kỹ càng khiến người ta khó chịu hơn.

Ngoại trừ vết bầm ở cằm, xương trán và môi của Tô Minh Chiếu còn có vết máu kết vảy, có thể thấy là đã bôi thuốc nhưng cũng đỏ và sưng tấy.

Đứa con trai yêu quý của cô từ khi còn nhỏ chưa bao giờ phải chịu bất kỳ vết thương nào.

Giang Nguyệt Như nước mắt không tự chủ mà chảy xuống:

“Sao lại thành thế này? Minh Chiếu, còn đau không…”

Tô Minh Chiêu cụp mắt xuống: “Con không sao đâu mẹ.”

Giang Nguyệt Như lo lắng nói: “Như thế này mà còn không sao à? Chuyện như thế nào, kể cho mẹ nghe chuyện đã xảy ra đi. “

Cô Uông bên cạnh đã can thiệp vào cuộc trò chuyện giữa hai người đúng lúc:

“Mẹ Minh Chiêu, việc này để tôi nói đi.”

“Chuyện đã xảy ra tôi có biết, là một bạn học lớp bên cạnh có xích mích với Minh Chiêu, nguyên nhân cụ thể tôi không rõ lắm. Chỉ biết là bên kia gây chuyện trước, sau đó ra tay, hai người đánh nhau.”

“Chuyện này Minh Chiêu không sai, Minh Chiêu là đứa bé ngoan ai cũng biết. Tôi đã nói chuyện với phụ huynh học sinh kia, đối phương đồng ý chi trả tiền thuốc men, đồng thời bồi thường kinh tế.”

Giang Nguyệt Như đỏ mặt, tức giận nói:

“Bồi thường tiền thuốc men được gì cơ chứ, mặt Minh Chiêu bị đánh như thế, học sinh và phụ huynh kia không lại đây trực tiếp xin lỗi à.”

“Chuyện này…”

Cô Uông ho khan lúng túng: “Phụ huynh kia nói bận đi làm, không có thời gian tới.”

Giang Nguyệt Như nghe được lời này càng tức giận hơn. Cô vốn luôn mềm mỏng, nhưng khi liên quan đến con trai mình, cô lại trở nên cứng rắn:

“Tôi không chấp nhận giải pháp này trừ khi đối phương đích thân xin lỗi.”

“ ...” Cô Uông khó xử: “Học sinh đó bình thường bướng bỉnh, cố chấp, giáo viên chúng tôi cũng không quản được.”

Giang Nguyệt Như tiếp tục nói, nhưng đột nhiên bị Tô Minh Chiếu cắt ngang.

Sắc mặt hắn bình tĩnh như nước: “Mẹ, quên đi, chuyện này coi như xong.”

“Cô Uông, cứ làm theo lời cô, nếu không còn chuyện gì nữa em về lớp học đây.”

“Không được! Mẹ sẽ đòi công bằng cho con.”

Tô Minh Chiêu liếc nhìn Giang Nguyệt Như, ánh mắt có chút bất lực.

“Hãy nghe con nói.”

Cậu giơ tay vuốt thẳng mái tóc rối bù trên thái dương của người phụ nữ trước mặt vì đang vội, nhẹ giọng nói:

“Mẹ, đừng lo lắng, con không sao đâu. Cậu ta cũng bị thương không ít hơn con nữa.”

Giang Nguyệt Như cuối cùng cũng cảm thấy dễ chịu hơn khi được con trai an ủi.

Lúc này, Giang Nguyệt Như chợt nhận ra con trai mình trong nháy mắt đã cao lớn như vậy.

Cô chỉ cao ngang vai cậu.

Thời gian trôi qua, từ một đứa bé bập bẹ, chỉ trong chớp mắt, cậu đã trở thành một thanh niên ưu tú như cây trước gió.

Trong tương lai, cậu sẽ trở thành một người đàn ông, một người chồng, một người cha... và cô sẽ dần già đi trong yên bình theo dòng thời gian.

“Ừ.” Cô gật đầu.

Hai mẹ con rời khỏi văn phòng, Giang Nguyệt Như đưa Tô Minh Chiêu đi tới cửa lớp, mới bất đắc dĩ rời đi.

“Gần đây đừng ăn cay, nếu không vết thương sẽ rất ngứa... học chăm chỉ, có chuyện gì nhớ gọi điện cho mẹ nhé.”

Cô vẫy tay với Tô Minh Chiêu.

“Ừ, con biết.”

Tô Minh Chiêu xoay người đi vào phòng học, dừng một chút quay người lại, dùng đôi mắt trong veo nhìn thẳng về phía Giang Nguyệt Như.

Cảm xúc trong lòng có chút phức tạp: “Mẹ, nếu bố say rượu lại gây chuyện thì mẹ hãy về nhà bà ngoại.”

Giang Nguyệt Như trong lòng ấm áp.

“Ừ!”

Cô gật đầu và cười toe toét.

Tô Gia Vận đã bỏ trốn, cô không còn phải chịu đựng tính khí xấu xa khủng khϊếp và tính cách gia trưởng của hắn nữa... Mặc dù vậy, cô cũng mắc nợ rất nhiều.

Chờ cơ hội nói cho con trai biết những điều này.

Rời khỏi cửa phòng học, Giang Nguyệt Như lại đi đến văn phòng.

Cô vẫn cảm thấy không vui.

Là một người mẹ, khi nhìn thấy con mình bị thương, không thể dễ dàng bỏ qua như vậy được phải không?

Cô hỏi chủ nhiệm Uông thông tin của học sinh.

Lý Diệu.

Lớp 12- 7.

Một học sinh hư, thường trốn học và hạnh kiểm yếu.