Chương 2

Giang Nguyệt Như cầm điện thoại di động, lấy hết can đảm bấm số mà người hàng xóm cho.

Sau khi điện thoại kêu bíp hai lần, rất nhanh đã có người bắt máy.

"Xin chào?"

Giang Nguyệt Như hơi căng thẳng, nhanh chóng giải thích mục đích của mình. Đối phương nghe xong, cười sang sảng:

“Cô Giang, chuyện của cô Tiểu Linh đã nói với tôi rồi, nhưng dạo này tôi có chút việc bận, không thể thoát thân được. Cô đang ở ngoài cửa phải không? Cứ vào đi và nói là tìm giám đốc Hoàng, cô ấy sẽ sắp xếp cho cô, tôi đã chào hỏi với bên kia rồi.

“Dạ, vâng ạ, cảm ơn anh Ngô.”

Chắc là họ Ngô, nhớ là chị Ngô hàng xóm đã nói qua, người này là anh họ của chị ấy, làm chủ bếp Muses, đúng lúc bây giờ đang tuyển người, giới thiệu cô làm lao công không thành vấn đề.

“Không có gì, tôi bận trước.”

Cúp điện thoại, Giang Nguyệt Như đứng ở cửa lớn, trong lòng tự tin hơn một chút.

Đi vào tìm giám đốc Hoàng... Giám đốc Hoàng...

Cô thầm niệm hai lần trong đầu, sau đó vuốt tóc mái ướt đẫm mồ hôi quanh thái dương, đảm bảo không quá xấu hổ rồi bước vào.

Vẫn chưa đến giờ làm việc, trong đại sảnh được trang hoàng lộng lẫy cũng không có ai, nhưng có điều hòa mở đủ, người vừa bước vào, cảm giác mát lạnh ập vào mặt lập tức khiến hai tay cô rùng mình.

Đúng là là một quán bar sang trọng, ngay cả không khí xung quanh cũng được phun ra một thứ gì đó, thơm phức, hấp dẫn ngọt ngào như kẹo, đồng thời còn có một loại mát lạnh khó tả.

Nói chung, nó có mùi khá tốt.

Cô vô thức bước chân chậm lại, đi đến quầy mạ vàng trắng bạc, không được tự nhiên hỏi:

"Xin chào, xin hỏi giám đốc Hoàng có ở đây không, tôi tìm giám đốc Hoàng."

Ai cũng có thể thấy được sự căng thẳng của cô.

Cô nhân viên lễ tân trang điểm rất thời trang nhìn người phụ nữ trung niên mặc áo trắng quần tối màu trước mặt, ăn mặc trông luộm thuộm, thái độ khá thân thiện, nói:

“Xin hỏi có chuyện gì không?”

“Tôi đến xin việc.” Cô nói lí nhí.

Cô lễ tân hiểu ý:

"Đi vào bằng cánh cửa nhỏ bên phải, cuối cùng rẽ trái, cuối cùng là phòng làm việc của giám đốc Hoàng."

"Cảm ơn nhiều."

Theo sự hướng dẫn của cô lễ tân.

Giang Nguyệt Như nhanh chóng tìm thấy nơi này.

Giám đốc Hoàng là một người phụ nữ nhìn khoảng bốn mươi tuổi, đeo kính, vẻ mặt nghiêm túc nhìn người, hơi giống giáo viên chủ nhiệm của Giang Nguyệt Như hồi cấp ba, cô sợ nhất loại người này.

Hồi cấp 3, cô bị mắng thậm tệ rất nhiều, nhiều đến nỗi dù đã bao năm trôi qua nhưng cô vẫn nhớ sâu sắc.

Lúc này đối mặt với giám đốc Hoàng, Giang Nguyệt Như không nhịn được muốn rụt đầu lại dù biết đối phương có lẽ chỉ hơn mình mấy tuổi.

Nhưng việc tiếp theo diễn ra thuận lợi, không biết có phải vì anh Ngô chào hỏi hay không, đối phương yêu cầu cô điền sơ yếu lý lịch mà không hỏi gì, liếc nhìn vài cái đã sắp xếp cho cô ngày mai đến làm việc.

"Mức lương là 5.800 nhân dân tệ một tháng, bao ăn ngày hai bữa không bao ở."

"Về giờ làm việc, ở đây chúng tôi là quán bar, giờ làm việc khác với những nơi khác, từ bốn giờ chiều đến ba giờ sáng, có làm được không?"

Giám đốc Hoàng hỏi.

Năm nghìn tám? Còn bao ăn ngày hai bữa?

Sau khi tìm kiếm rất nhiều công việc, đây đã là mức lương cao nhất mà cô từng gặp cho đến nay.

Nhưng mà, thời gian làm việc này có phải là quá dài không? Mười một giờ một ngày…..

Thấy cô bối rối, giám đốc Hoàng nói thêm:

“Đừng lo lắng, bình thường sau mười giờ tối sẽ có rất nhiều khách hàng, trước mười giờ không bận lắm, có thể nghỉ ngơi lấy sức."

Giang Nguyệt Như lúc này mới hoàn toàn yên tâm.

Trong đầu cô nghĩ nghĩ, nếu cô làm việc ở đây, ban ngày sau khi tỉnh ngủ cô có thể đến bệnh viện chăm sóc bố Giang, bữa trưa ăn cơm mẹ nấu, điều này tương đương với việc cô không phải tiêu tiền ăn uống cả ngày, có thể tiết kiệm hết thu nhập hàng tháng.

"Dạ được, cảm ơn giám đốc Hoàng. Ngày mai tôi sẽ đến đúng giờ."