Chương 3: Cảm ơn cậu đã đưa tôi về

“Như vậy có phiền cậu không?” Ôn Thư Viên nghe xong lời này lập tức không đồng ý, mặc dù cô vẫn còn sợ chuyện vừa rồi.

“Không sao.” Anh lắc đầu, tiến lên, lấy cặp sách trên lưng cô xuống, “Đi thôi.”

“Tôi tự xách được.” Ôn Thư Viên muốn lấy lại cặp sách, người ta đã đưa về nhà, sao dám nhờ anh xách hộ.

Trần Chi Nghiêu giơ cao cặp sách, một tay ấn vào tay cô, "Tôi cầm cho, ngoan đi."

“Ồ.” Ôn Thư Viên ngừng hành động giành lại cặp sách, yên lặng nhìn bàn tay to trên mu bàn tay.

Ngón tay anh thon dài và có hơi lạnh.

Ngoài lúc nãy, đây là lần tiếp xúc cơ thể lần thứ hai của họ.

Thấy cô vẫn nhìn chằm chằm vào tay mình, Trần Chi Nghiêu vội vàng rút tay về, “Thật xin lỗi.” Nói xong, anh cẩn thận nhìn chằm chằm vẻ mặt của cô, sợ cô khó chịu.

Dù sao bọn họ cũng chỉ là người lạ học cùng lớp, vậy mà anh lại bạo dạn chạm vào tay cô như vậy.

“A, không sao, cám ơn.” Ôn Thư Viên lập tức lắc đầu, lại cảm ơn nói.

Hai tay cô đút vào trong ống tay áo, mùa xuân năm nay hơi se lạnh.

“Cậu làm bài tập xong chưa?” anh hỏi, giảm tốc độ để đi bên cạnh cô.

“Xong rồi, còn cậu thì sao?” Ôn Thư Viên nhìn chằm chằm con đường trước mặt, đường có chút không bằng phẳng, không chú ý sẽ vấp ngã.

“Vẫn có một số chỗ không biết.” Trần Chi Nghiêu thất vọng nói: “Làm xong rồi, cuối tuần đó có thể đi chơi rồi?” Lúc nói lời này, giọng điệu vẫn còn có chút ghen tị.

Hôm nay là thứ sáu, hai tuần bọn họ có thể về nhà một lần, nhưng sau tiết tự học buổi tối thứ sáu, bọn họ mới có thể về nhà.

“Hả?” Ôn Thư Viên nghiêng đầu tỏ vẻ không thể tin nhìn anh, “Còn có thứ cậu không biết sao?” Cô còn tưởng rằng học sinh đứng đầu cái gì cũng biết.

"Ừm..." Anh kéo dài giọng nói, uể oải nhìn cô: "Hay là cậu dạy tôi nhé?"

“Ừ, vậy cũng được.” Ôn Thư Viên chớp chớp mắt đồng ý.

“Tốt lắm.” Anh vỗ tay, cười nói cám ơn: “Cám ơn bạn học Ôn.”

“Không cần, không có gì.” Cô xoa xoa lỗ tai, đây là lần đầu tiên anh gọi tên cô trong đêm nay, cũng là lần đầu tiên kể từ khi khai giảng.

Trần Chi Nghiêu đưa cô ấy về tới nhà.

Nơi Ôn Thư Viên sống là một khu học tập, an ninh công cộng rất tốt, chỉ cách trường học mười lăm phút.

“Cảm ơn cậu đã đưa tôi về.” Cô gái lại cảm ơn, đêm nay cô cảm thấy yên tâm khi đi trên đoạn đường này, đây là lần đầu tiên có người đưa cô về.

"Cậu đã cảm ơn tôi nhiều lần rồi, không cần cảm ơn nữa đâu? Còn nói nữa tôi sẽ giận đấy." Trần Chi Nghiêu giả vờ tức giận.

“Không nói, không nói nữa.” Ôn Thư Viên vội vàng lắc đầu.