Chương 5: Kiềm chế du͙© vọиɠ

Trần Chi Nghiêu cười cười, không trả lời, chỉ là âm thầm đem câu nói này ghi tạc trong lòng.

"Cậu muốn uống gì?"

"Nước suối là được rồi."

“Vậy cậu ngồi đi, tôi lấy cho cậu cốc nước.” Cô dọn gối ra dọn cho anh một chỗ thoải mái, sau đó đi vào bếp rót nước.

Trần Chi Nghiêu nhìn cô vào bếp.

“Cậu có chỗ nào không biết?” Thấy anh uống nước, Ôn Thư Viên hỏi anh bài không biết không biết làm.

“Ừm, tôi không hiểu…” Anh chậm rãi mở miệng hỏi, âm thanh trong trẻo ngọt ngào.

Ôn Thư Viên dừng một chút, câu hỏi này đối với anh ấy mà nói thì rất đơn giản, cũng không hiểu tại sao anh ấy lại không làm được.

“Câu này, trước tiên…” Có chút nghi hoặc, nhưng cô vẫn cầm tờ giấy nháp trên bàn giải thích cho anh.

Giọng nói của cô gái như nước suối chảy róc rách, nhẹ nhàng êm ái.

Bạn học Trần lại bị phân tâm, anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt sạch sẽ và mềm mại của cô gái bị mái tóc buộc cao lộ ra, và bất giác nhìn chằm chằm vào đôi môi của cô.

Anh nhìn đôi môi đỏ mọng của cô, anh vừa uống nước nhưng lại cảm thấy khát, lại cảm thấy có một chút khô khan.

Ánh sáng dịu nhẹ chiếu vào hai người họ, trên mặt đất hiện ra hình bóng của hai người.

Trong phòng yên tĩnh, chỉ có giọng nói nhỏ nhẹ giải thích của cô gái.

Rất nhiều suy nghĩ hiện lên trong đầu Trần Chi Nghiêu, tất cả đều là làm thế nào để nuốt chửng cô gái dễ thương trước mặt, chỉ cần anh nghĩ đến những điều này, cơ thể anh sẽ lập tức thay đổi, du͙© vọиɠ của anh ùa đến.

Anh vội vàng lấy một cái gối và đặt nó lên đùi để ngăn chặn phản ứng đáng xấu hổ đó.

“Sao vậy?” Ôn Thư Viên ngừng giải thích, quay đầu nhìn anh, “Có cái gì không hiểu sao?”

“Không, cậu nói tiếp đi.” Trần Chi Nghiêu ấn gối xuống, tránh đi ánh mắt trong veo của cô.

Trần Chi Nghiêu mày là đồ dã thú!

Anh hít một hơi thật sâu, áp chế ý nghĩ dã thú muốn đè cô xuống dưới, ý nghĩ đó đã bị áp chế, nhưng gốc du͙© vọиɠ đang trỗi dậy cái đó dù thế nào cũng không chịu mềm đi, nếu không có qυầи ɭóŧ kiềm chế, có lẽ sẽ đã bật lên.

Anh cầm lấy cốc nước trên bàn, đột nhiên rót vào miệng, lo lắng đến mức từ khóe miệng chảy ra vài giọt nước.

Ôn Thư Viên nghi hoặc nhìn một loạt hành động của anh, "Khát nước sao? Vậy tôi đi lấy thêm cho cậu cốc nước."

Vì trong phòng đã bật máy sưởi nên cô đã cởϊ áσ khoác ngoài, bên trong là một chiếc áo cổ tròn tay dài cài khuy, nhưng hai trong ba chiếc khuy lẽ ra phải cài khuy lại không biết từ lúc nào đã bị bung ra.