Chương 10: Bánh bao súp (6)

“Hiện tại tuổi trẻ thật có tố chất. Rõ ràng xe đạp công cộng không được phép tiến vào ngõ.” Ông Đường Tư Thành lắc đầu, “Bảo an cũng mặc kệ, mỗi người đều làm như vậy còn ra thể thống gì?”

Đường Phương quét mã xe: "Cha đừng có phủ định toàn bộ người trẻ bọn con, đúng lúc tiện cho chúng ta cưỡi đi Phú Xuân."

Hai cha con đi đến cửa ngõ, bảo an ngăn bọn họ lại ngôn từ nghĩa chính: "Đã nói bao nhiêu lần? Xe đạp công cộng không thể đi vào, có chút tố chất được không nào?"

Ông Đường Tư Thành đỏ mặt tía tai tức giận: "Cũng không phải chúng tôi cưỡi vào —— "

Bảo an không kiên nhẫn phất tay để cho ông đi nhanh lên: "Lần sau chú ý."

Ông Đường Tư Thành nén một bụng khí, nhanh chóng đi. Đường Phương vừa đạp xe vừa cười, có giọt mưa từ trên cành cây rơi vào bên trong cổ cô, mát lạnh, ông Đường Tư Thành đi phía trước còn kẹp điếu thuốc Trung Hoa lắc tới lắc lui.

***

Thùng nhựa ở cửa Phú Xuân cắm đủ loại ô, nước đọng kéo dài từ cửa vào bên trong. Nhân viên mặc đồng phục ở cửa khom người vừa lau nhà vừa hô: "Xin tránh đường, xin tránh đường."

Hai cha con xếp hàng cuối cùng nhường đường. Một đôi vợ chồng dắt lấy đứa con trai, trực tiếp lách vào phía trước ông Đường Tư Thành. Túi trên tay ông rơi xuống đất, sợ bị người dẫm lên thuốc lá, ông vội xoay người lại nhặt.

Đường Phương vượt lên trước nhặt túi, nhét vào trong tay ông, tiến lên vỗ người đàn ông kia: "Xin lỗi, hai vị đυ.ng vào người không nói tiếng xin lỗi, còn muốn chen ngang?" Cô là điển hình tung hoành bên ngoài ổ, giọng nói thanh thúy vang dội chính khí nghiêm nghị.

Người đàn ông đeo kính mắt quay đầu, liếc Đường Phương, hờ hững quay lại nhìn menu trên tường, hơi nóng làm cho kính mơ hồ khiến anh ta như xem giấy trắng.

Cậu bé con sợ hãi ngẩng đầu, giữ chặt góc áo người phụ nữ nhút nhát sợ hãi ré lên "Mẹ".

"Không được làm ồn! Phiền chết mất, không rảnh." Người phụ nữ không kiên nhẫn ngẩng đầu lên lườm Đường Phương."Đồ nông dân thật đáng ghét."

“Úi chà, hoá ra là người Thượng Hải à, nói cái gì khinh thường chúng tôi nông dân nghe không hiểu?" Lông mày Đường Phương nhướn lên đổi thành hình thức mở súng: "Cảm ơn nhà anh chị! Giúp đỡ chút đạo lý được không. Có con trẻ ở đây mà không thấy mất mặt! Còn nói nông dân đáng ghét, có đạo lý hay không cơ chứ?”

Môt cụ bà bên cạnh nhỏ giọng hát đệm: "Đã chen ngang lại còn phách lối."

Mặt người phụ nữ đỏ lên. Người đàn ông đeo kính xoay người: "Làm gì thế? Gây rắc rối gì đấy? Cô muốn thế nào! "

Đường Phương hất cằm: "Đơn giản thôi, anh xin lỗi, ra đằng sau xếp hàng."

Người đàn ông hùng hổ: "Vẫn thích gây rối à? Coi chừng tôi đánh cô."

Đường Phương không tin anh ta dám ra tay, bật cười: "Anh thử xem." Ai đánh ai còn không biết đâu. Bá Vương ở thôn Vũ Cốc, trên địa bàn của mình phải cho anh ta biết thế nào là lễ độ, thực sự coi cọp cái là mèo Kitty bắt nạt.

Có hai nhân viên phục vụ đi đến chỗ Đường Phương và người đàn ông: "Được rồi, đừng cãi nhau."

Ông Đường Tư Thành kéo Đường Phương lại: "Được rồi được rồi, đừng so đo với loại người này. Có xem tin tức không? Trong ngân hàng có người chen ngang, người ta muốn anh ta xếp hàng, anh ta dùng dao đâm chết người ta đấy."

Ở bên trong tiệm ăn có người ồn ào bật cười, mở miệng hát đệm cũng không ít.

Đường Phương liếc cụ nhà, thấy ông cũng không có ý chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, khuôn mặt tràn đầy thành khẩn và lời nói tâm huyết, không khỏi cũng cười.