Chương 19: Bánh bao súp (15)

Đường Phương không nỡ ấn mở điểm đỏ thông báo, nhịn không được rất nhanh lướt qua nội dung.

Hoá ra không ngừng là bình luận, hết lần này tới lần khác Đường Phương chỉ trả lời bình luận chứ không trả lời tin nhắn, rất nhiều người chỉ có thể nhìn số lượng like, nếu không phục, cũng chỉ có thể tranh cãi. Đến mức người hiểu chuyện luống cuống dứt khoát châm ngòi chiến tranh tới weibo Đường Phương. Mắng nhau càng nhiều, khiến cho rất nhiều người sử dụng weibo gia nhập, còn có không ít blogger khiến chiến trường càng bùng nổ.

"Tôi và cô so khẩu vị, cô lại so giá với tôi. So khẩu vị, cô lại so hoàn cảnh. So khẩu vị, lại so cách phục vụ. Gạch Tinh chết đi."

"Loan Loan làm bánh bao súp là ngon nhất? Sính ngoại cũng là bệnh. Đắt đến muốn chết, muốn khoe của thì trực tiếp khoe đi, trang B (*) sẽ bị sét đánh. Cô nhanh bơi tới eo biển đối diện ăn trứng luộc trong nước trà."

(*) giả vờ khoe khoang để thoả mãn lòng hư vinh

"Ăn không nổi nói người ta không thể ăn, Bồ Đào đau lòng quá, đời này ăn cái gì lớn lên mà ngay cả vị giác cũng là kẻ thù của người giàu thế này?"

"Bánh bao súp Vô Tích quá ngọt rồi. Mì hoành thánh tể thái không cần dùng canh gà cay, quỷ dị."

"Có ý kỳ thị vùng miền sao? Nói bánh bao súp của chúng ta không thể ăn, ha ha ha, dù sao Đại Hà Nam chúng ta bị bôi đen đã quen rồi. Không thiếu loại cún vùng miền này."

"Hà Nam bị bôi đen sao? Ha ha, ta chỉ cười không nói lời nào."

Bình luận kia ngày càng nhiều biểu tượng cười, một mảnh hỗn chiến, không có kết cấu gì.

"Cũng chỉ có người Thượng Hải các người không phóng khoáng, ăn bánh bao lải nhải trữ tình cả buổi. Còn nhiều người thích như vậy, may mắn không có quan tâm PO gốc (**). Báo cáo rồi, già mồm cãi láo, phiền phức, đừng có xuất hiện ở trang đầu của tôi nữa."

(**) bài viết gốc

"Người Thượng Hải ăn gạo nhà các người à? Ở đâu ra cẩu không có giáo dưỡng sủa loạn ở weibo nhà người ta, cút xa một chút. PO gốc cần mày quan tâm à? Thiếu mơ mày ấy."

"Ai già mồm cãi láo? Người ta ở weibo cảm thán liên quan moá gì đến mông mày, tiện nhân có cút đi xa không."

"Bánh bao súp không phải bánh bao, cám ơn, nông dân cả đời chỉ xứng ăn bánh bao, cám ơn anh không có quan tâm PO gốc."

"Bánh bao súp sao lại không phải bánh bao? Ngựa trắng không phải là ngựa à? Mày tốt nghiệp tiểu học chưa?"

"Lầu trên mau đi xem thằng ngu đi, ở bên trong phòng tập thể thao kêu gào còn post video khoe khoang, ung thư thẳng nam núi X."

"Núi X thì sao? Đàn ông núi X chúng ta ngay thẳng. Không thể bình luận sao? Tự do ngôn luận đâu rồi?"

"Tự do ngôn luận không phải từ đồng nghĩa với không có lễ phép không có giáo dưỡng. Chủ bình luận mắng PO gốc, đáng đời bị mắng."

Bánh bao súp cũng có thể gây ra huyết án trên mạng, Đường Phương nhìn đống bình luận, cảm giác mâu thuẫn nội bộ nhân dân thật sự quá kinh rồi, thở dài một tiếng, đè xuống suy nghĩ xoá bỏ bài post, chuyên tâm chạy bản thảo.

Mới đọc được hai hàng chữ, điện thoại đinh một tiếng, xuất hiện môt tin nhắn.

Đầu năm nay ngoài tất cả mạng lưới thương nghiệp lớn, ngân hàng bảo hiểm và thư từ qua lại hoạt đông, còn có người nào chịu nhắn tin không qua wechat. Đường Phương nghiêng đầu liếc một cái, lập tức ấn mở.

"Xin chào cô Đường, tôi là Triệu Sĩ Hành bạn của Trần Dịch Sinh. Trước đó cậu ấy tự ý đi xuyên Siberia, bị thương nặng, điện thoại hỏng. Cậu ấy ở trong bệnh viện Siberia gọi điện thoại, cô không tiếp. Phòng ở thôn Vũ Cốc vẫn tiếp tục thuê, nếu như cần tăng tiền thuê xin hãy nói cho tôi biết, gửi cho tôi số tài khoản wechat hoặc ngân hàng là đươc, tôi thay cậu ấy chuyển khoản cho cô. Cám ơn."