Chương 5: Bánh bao súp (1)

Đối với Đường Phương mà nói, mục tiêu cuối cùng của một người là trước ba mươi tuổi. Mà ba mươi tuổi đã từng cách cô xa không thể chạm hôm nay lửa đã sém lông mày.

Lâm Tử Quân mười bốn tuổi thời kỳ thanh xuân mắc chứng bệnh nóng nảy nói: "30 tuổi à! Quá dọa người rồi, già đáng sợ hơn so với chết, khó coi. Da sẽ nhăn nheo, ngực sẽ xệ xuống. Tớ sống đến 29 là đủ rồi. Đường Đường, tớ nhất định phải chết vào lúc tốt nhất đời này. Cậu thì sao?"

"Tớ cũng hiểu sống lâu như vậy không có ý nghĩa." Đường Phương nghĩ sâu tính kỹ có tình có nghĩa: "28, 29 tuổi có chút khó nghe. Nếu cậu tự sát tớ sẽ theo cùng. Nhưng thắt cổ nhảy lầu nằm trên đường ray đều rất khủng bố, gương mặt sẽ rối tinh rối mù, không tốt."

"Đúng! Chết cũng phải đẹp."

"Không bằng chúng ta cùng đi Nhật Bản, tìm rừng hoa anh đào, uống thứ gì đó vài giây đã mất đi tri giác."

"Ái chà chà, nghĩ đã thấy lãng mạn, cánh hoa chắc chắn sẽ bao phủ chúng ta. Đẹp mắt!"

Đường Phương suy nghĩ: "Trước khi chết tớ muốn đi viện bảo tàng nghệ thuật Ghibli xem Totoro."

"Tớ đi cùng cậu." Lâm Tử Quân do dự một chút: "Ngộ nhỡ nhìn Totoro tớ không nỡ thì làm sao bây giờ..."

"Aiz, có muốn xem “Totoro” không? Thái hậu cho tớ rất nhiều ảnh của Hayao Miyazaki. Bà đi Ghibli, ba tháng nữa lại đi."

"Không muốn, xem Totoro tớ sẽ khóc, tớ muốn xem “Castle in the Sky”." Lâm Tử Quân không cho là đúng: "Ba tháng tính là cái gì? Chúng ta đã sớm hẹn từ 14 năm trước!"

Năm ngoái Đường Phương và Lâm Tử Quân cùng đi Kyoto ngắm hoa anh đào, chạng vạng tối mang theo bình rượu nằm ở trên bờ đê sông Kamo, nhìn nước sông xanh hoàng hôn vây quanh. Đường Phương nhớ tới trong những năm tháng thanh xuân hai thiếu nữ kia đối nghịch với toàn bộ thế giới, nhắc lại chuyện "Tự tử". Hai người cười ra nước mắt, ảo não vậy mà không hẹn trước đi xem Ghibli, còn thương lượng sau khi về hưu cùng ở chung viện dưỡng lão.

Sống và chết bay bổng ở bên trong thanh xuân hư không, không có chút áp lực. Hiện tại Đường Phương lại cảm thấy đời này còn có quá nhiều chuyện chưa trải nghiệm, hận không thể như trên TV hát , sống thêm năm trăm năm sống thành yêu tinh. Bởi vậy, cô bé lọ lem Phương﹒ giả làm con gái ngoan ngoãn ký ba điều lệ nước mắt cũng không thấy nhục với thái hậu Đường:

Một, trước 12 giờ phải trở về nhà, dùng điện thoại cố định báo bình an.

Hai, thái độ hài lòng phối hợp xem mắt, sau đó kịp thời báo cáo.

Ba, ba mẹ có quyền được thăm hỏi.

Thăng quan là việc mừng, Đường Phương hào hứng bừng bừng sửa sang lại chuỗi dài danh sách mua sắm chuẩn bị đã nhiều năm, lớn từ đồ dùng phòng bếp phòng tắm, nhỏ đến chiếc thảm lò nướng bánh mì, nhãn hiệu, ảnh chụp, giá cả tất cả đều đầy đủ, gửi cho Lâm Tử Quân kinh nghiệm phong phú xem qua.

Lâm Tử Quân trả lời cô: "Cậu đừng vội thanh toán, chúng ta đi trước xem đã." Sau đó gửi vào nhóm chat "Năm đoá hoa vàng".

"Tháng sau Đường của tớ một mình về thôn Vũ Cốc ở rồi, nào các cậu chọn quà đi. Hoan nghênh chuyển khoản để cho tớ mua thay."

Đường Phương vội bỏ thêm một câu: "Tớ cũng có thể góp ý."

Bà chủ toàn chức Diệp Thanh là người đầu tiên đáp lại: "Đường Đường, tặng cho cậu một người đàn ông nhé?"

"Người đàn ông của cậu? Miễn đi. Cô bảo mẫu nhà cậu thì hoan nghênh." Đường Phương thêm biểu tượng giật mình.

Diệp Thanh chưa tốt nghiệp đại học đã bị bạn trai phú nhị đại lừa gạt đi lĩnh giấy kết hôn, hiện tại bảy năm ngứa ngáy, suốt ngày ghét bỏ người đàn ông nhà mình. Bảo mẫu nhà cô ấy là người An Huy, được cô ấy huấn luyện toàn bộ ba năm, không gì không làm được, rất thoả đáng, ai cũng ngấp nghé.