Chương 7: Bánh bao súp (3)

? ? ? ? ? ? Đường Phương chớp chớp mắt.

"Tin xấu là khách trọ kia ở thôn Vũ Cốc có chút phiền toái."

Đường Phương thở dài một hơi: "Thiếu nợ? Nợ phí điện nước? Tiền điện thoại băng thông rộng?"

Ông Đường Tư Thành hơi căng thẳng: "Không tìm thấy người, không liên hệ được."

"Hả?"

"Hai tuần lễ rồi, điện thoại không gọi được, nhắn tin không đáp, wechat cũng thế, môi giới mỗi ngày đều đến, nói giấy tờ và quảng cáo nhét đầy bên trong hộp thư, không giống dáng vẻ có người ở——" Ông Đường Tư Thành giảm thấp âm thanh: "Có thể xảy ra chuyện gì hay không?"

Không ai hiểu cha bằng con gái, đồng chí quân nhân Đường Tư Thành không có gan hổ càng không có uy rồng.

Đường Phương bác bỏ: "Yên tâm, chắc chắn không chết tại trong phòng, sẽ có mùi thối."

"Cha đến đó rồi, không có mùi gì..."

Đường Phương đứng lên chém đinh chặt sắt: "Đi, ngay bây giờ con đi xem."

Vấn đề gì cũng đều nhất định có biện pháp giải quyết. —— Danh ngôn của danh nhân thái hậu Phương.

Ra khỏi Starbucks, Đường Phương quay đầu hỏi: "Tin tốt thì sao?"

Ông Đường Tư Thành cười tủm tỉm: "Mẹ con nói buổi tối có hẹn với bạn không về nhà dùng cơm, cha mời con đi ăn bánh bao súp Phú Xuân."

Mấy thiếu niên thiếu nữ học trường quốc tế cười toe toét lướt qua vai Đường Phương, đạp vỡ hai con mắt rơi trên mặt đất của cô.

***

Đường Ngu Viên cuối tháng ba, cây ngô đồng hai bên đường vươn ra chồi xanh biếc. Trong làn mưa phùn tối mùa xuân, dưới đèn đường tùy ý có thể thấy được hoa ngoc lan tím thướt tha um tùm, biển hoa nở rộ rủ xuống ven đường, trong mưa vô cùng mềm mại đáng yêu kiều diễm. Có mấy nhà cùng với cửa hàng, quy củ thống nhất màu biển hiệu và kiểu chữ, nhìn vô cùng quỷ dị. Đường Phương nghĩ đến chuyển về thôn Vũ Cốc phải chịu đựng mùa xuân vô biên vô hạn, không khỏi cảm thán cá và bàn chân gấu quả nhiên không thể có cả hai được.

Bảy mươi tòa nhà ở thôn Vũ Cốc phong cách lầu nhỏ giao hoà đông tây và năm tòa nhà lớn dùng cho Triển lãm thế giới vẫn như cũ, tường vây màu trắng, tường gạch và gạch men khảm vuông vức không có gì thay đổi. Kiến trúc lịch sử ưu tú đã tồn tai vài chục năm, trong góc có cả mạng nhện. Đúng vào lúc cao điểm tan tầm, xe con ở cửa ngõ ra vào xếp thành hàng dài, các bảo an căng thẳng điều chỉnh dòng xe, xe điện tận dụng mọi khe hở xuyên qua. Ông Đường Tư Thành thỉnh thoảng nhắc nhở: "Đường Đường, cẩn thận!"

Nhà cũ của bà ngoại Đường Phương nằm ở số 115, đẩy ra cửa sắt màu đen, trong vườn hoa lớn đầy ngập cỏ dại.

Xuyên qua vườn hoa, hộp thư cạnh cửa chất đầy thứ, báo Tân Dân buổi chiều hiếm thấy, quảng cáo sữa bò Quang Minh. Đường Phương tiện tay ấn chuông cửa, không có người trả lời.

Đi vào, đèn cảm ứng trên cầu thang sáng lên. Vượt qua bậc thang gỗ, cửa phòng 102 chất đầy quảng cáo.

"Chìa khóa."

"Cha không có chìa khóa. Khách trọ đổi khóa rồi."

Đường Phương trợn tròn mắt: "Khách trọ dọn hết đồ đi thì làm sao bây giờ?"

"Không phải còn tiền đặt cọc đấy sao? Hơn nữa lúc ấy khách trọ cũng không có yêu cầu gì, đều tự mình mua mới. Chẳng lẽ mang bồn cầu và máy hút khói đi? Người ta ngay cả bồn cầu đều mua mới đấy..."

Đường Phương hoài nghi cha mình không phải cảm động vì gặp được khách trọ Trung Quốc, mà là kinh hãi vì khách trọ quái dị thích sạch sẽ.

"Chìa khóa 202 thì sao?"

"Cái này cha có." Ông Đường Tư Thành móc ra một chìa khóa đồng.