Chương 39

Ôn Tố nghĩ: Có lẽ đời này cô sẽ không thể quên được ngày này.

Cứ như ánh lửa dưới bầu trời. Thiếu niên mặc áo sơ mi màu trắng nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng qua cặp kính trong suốt. Ánh mắt cậu dịu dàng đến nỗi cứ như muốn hòa tan tất cả mọi thứ trên đời.

Cô ôm chặt hoa trong ngực, mím môi, nói, “Quần áo cậu ướt hết rồi, cậu mau về thay ra đi.”

“Được.” Khương Lâm Quyện nhìn đỉnh đầu Ôn Tố, trên đó có xoáy tóc nho nhỏ rất đáng yêu, “Sinh nhật vui vẻ.”

Lúc về phòng ngủ, trái tim Ôn Tố vẫn đập thình thịch. Cô duỗi tay đè chỗ vô cùng sống động kia lại, hơi thất thần một chút.

Bó hoa sao được đặt trên bàn. Người cô hơi ướt nên cô đi tắm trước. Sau khi thay quần áo xong, ra ngoài, Ôn Tố ngồi bên cửa sổ, mở ngăn kéo ra. Bên trong có món quà hai ngày trước Khương Lâm Quyện đưa cô. Cô còn chưa bóc ra.

Ôn Tố bóc giấy gói màu xanh lam, mở hộp ra thì thấy bên trong có cái đèn chiếu sao nhỏ. Khi cô tắt đèn phòng đi mở đèn này lên, trên trần nhà sẽ có một dải ngân hà xinh đẹp. Ngồi trong bóng tối, ngắm nhìn những vì sao này làm người ta bình tĩnh hơn nhiều.

“Ôn Tố!”

Nghe thấy bên ngoài có người gọi mình, Ôn Tố chạy nhanh ra ngoài, hỏi, “Có chuyện gì vậy ạ?”

“Bà cháu ngã rồi!”

Ôn Tố nghe xong thì vội đứng dậy, cô nhanh chóng chạy ra ngoài. Hôm nay bà không có nhà, lúc bà ra ngoài thì có bảo cô rằng muốn tới thăm nhà người khác. Trên đường đi, hàng xóm bảo cô rằng lúc bà về, do đường quá trơn nên bị ngã, còn bất cẩn đυ.ng phải tảng đá nữa.

Lúc thấy bà, Ôn Tố nhanh chóng chạy qua xem bà như nào. Tay chân đều bị xây xát cả, bà đang che ngực lại, dường như đang khá khó chịu.

Tuổi như bà đều không chịu nổi tổn thương do bị ngã. Ôn Tố ngẩng đầu nhìn hàng xóm, “Cô ơi, cô giúp cháu cùng đưa bà đến bệnh viện được không ạ?”

“Cháu đợi chút, cô bảo nhà cô cũng tới cùng.”

Chẳng bao lâu, chú hàng xóm cũng qua. Vài người đỡ bà nội Ôn Tố lên xe rồi đưa bà đến bệnh viện kiểm tra.

Muộn như này rồi chỉ có thể đến khoa cấp cứu. Bác sĩ chụp chiếu cho bà xong thì bảo bà bị gãy một cái xương sườn, vấn đề không quá lớn nhưng ở phổi bà có một chỗ sưng nhỏ, cần phải kiểm tra thêm. Vì không quá nghiêm trọng nên bà không cần nằm viện. Sau khi bác sĩ giảm đau, cố định vết thương cho bà xong thì cho bà về nhà nghỉ ngơi.

Dù vậy, làm xong chuyện thì trời cũng đã khuya. Ôn Tố cảm ơn hàng xóm, người kia bảo, “Không có gì. Mai cháu phải đi học đúng không? Thế thì để cô giúp cháu chăm sóc bà, cháu cứ yên tâm học đi nhé!”

Bà nội Ôn Tố ho khan. Cuối cùng bà nói, “Phiền cháu rồi.”

“Quan hệ giữa chúng ta cần gì để ý mấy thứ này ạ?”

Ôn Tố hơi lo cho bà, cô đang nghĩ xem mai có nên nghỉ hay không. Nhưng bà hiểu rõ cô đang nghĩ gì liền an ủi cô, “Cháu cứ yên tâm đi học, bà không chết nổi đâu!”

Ôn Tố trừng mắt nhìn bà, cô hơi khó chịu, “Sao mà lại chết với chẳng không chết?”

Không hiểu vì sao, trong lòng cô có dự cảm không tốt. Trước kia cô thường hay nghe thầy cô văn bảo: “Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, con cái muốn báo hiếu mà cha mẹ chẳng còn.”. Cô còn chưa trưởng thành, còn chưa báo đáp được bà, bà không được xảy ra chuyện.

Cô nhỏ giọng bảo, “Có bất cứ chuyện gì bà đều phải gọi cho cháu, đừng làm cháu lo lắng.”

“Biết rồi.” Giọng bà vẫn ghét bỏ như trước kia.

Sau khi đi học, Ôn Tố vẫn lo lắng cho vết thương của bà. Chưa tới hai ngày sau cô lại gọi điện thoại về, hỏi bà xem bác sĩ khám cho bà hôm đó có bảo bà bị làm sao không. Bà bảo Ôn Tố rằng không có chuyện gì, cô hàng xóm cũng bảo vậy nên Ôn Tố không nghĩ nhiều nữa.



Cuối kỳ Ôn Tố thi đứng thứ ba trong lớp. Khương Lâm Quyện vẫn là người đứng nhất, người đứng thứ hai là Lục Căng Sinh. Tuy rằng không được ngồi cạnh học thần như Khương Lâm Quyện nhưng bạn cùng bàn mới của Ôn Tố – Trần Dĩ Tình – cũng giúp cô rất nhiều. Trần Dĩ Tình là một cô gái vô cùng chăm chỉ, các môn như văn, khoa học tự nhiên cô nàng đều học rất giỏi, cô cũng đã dạy cho Ôn Tố rất nhiều phương pháp học hay.

Trong thời gian nghỉ, Ôn Tố vẫn luôn chăm chỉ học bài. Sau khi có được thành tích, cô muốn về chia sẻ với bà đầu tiên. Nhưng sau khi về nhà, cô phát hiện hình như bà ra ngoài mất rồi. Buổi tối chờ bà về, Ôn Tố khoe kết quả của mình với bà, “Lần này cháu thi tốt cực luôn!”

Cô cảm thấy nếu mình cứ tiếp tục như vậy, chắc chắn cô sẽ thi được kết quả tốt hơn, có thể tới gần Khương Lâm Quyện hơn một chút.

Ôn Tố thấy Khương Lâm Quyện nói đúng. Dù chưa có kết quả như ý muốn cũng không được nghi ngờ khả năng của bản thân. Cô nghĩ, chưa thành công phần lớn đều là do mình chưa đủ cố gắng. Vì thế cô chỉ cần cắm đầu, tiếp tục cố gắng là được.

Bà nội Ôn Tố cảm thấy rất vui, “Cháu thi tốt lắm! Tố Tố nhà ta lớn rồi!”

Bà nghĩ, từ khi chuyển trường, Ôn Tố đã thay đổi rất nhiều. Thật ra trước đó bà cũng không nghĩ thành tích của Ôn Tố sẽ tiến bộ nhanh đến vậy. Ban đầu bà chỉ muốn Ôn Tố không nghịch ngợm, làm bậy làm bạ ở trường thôi. Nhưng bây giờ không cần bà nói nữa mà Ôn Tố cũng tự giác cố gắng phấn đấu vì tương lai của bản thân.

Vậy cũng tốt, vậy là từ nay về sau bà không phải lo lắng nữa rồi.

“Đương nhiên cháu lớn hơn rồi!” Giọng Ôn Tố tinh nghịch như trẻ con, “Cháu qua sinh nhật 18 tuổi luôn rồi đó!”

Tuy chỉ là tuổi mụ.

Về phòng đọc sách, Ôn Tố tìm nửa ngày cũng không thấy vở của mình. Cô tìm trên bàn, sau đó lục ngăn kéo, đang lục tự dưng thấy một bức thư hiện ra. Nó có màu xanh lục, nhìn như thư tình.

Cô không nhớ mình từng nhận thư tình lúc nào. Sau khi mở ra, cô hơi sửng sốt. Bên trên có dòng chữ viết mạnh mẽ…

“Quạ đen giống bàn làm việc.”

Đây là lời mà Alice nói với mũ điên trong phim điện ảnh “Alice In Wonderland”, ý chỉ thích một người như quạ đen giống bàn làm việc, chẳng có lý do gì cả.

Ôn Tố nghe thấy tiếng tim mình đập, tiếng đó to đến nỗi làm tai cô như không nghe nổi bất cứ tiếng gì nữa. Vì cô liếc mắt một cái là phát hiện chữ này của Khương Lâm Quyện, từ nhỏ cậu đã luyện viết thư pháp nên những chữ cậu viết ra vô cùng mạnh mẽ và rõ ràng.

Cô không biết bức thư này xuất hiện trong ngăn kéo phòng mình lúc nào. Vì thế cô cầm bức thư ra hỏi bà. Bà nhìn qua rồi bảo, “À, cái này kẹp ở trong bó hoa của cháu trên bàn.”

Vì lúc đó Ôn Tố bận chăm sóc bà nên quên mất hoa trên bàn. Sau đó hoa được bà cắm vào bình, bức thư bên trong cũng được tiện tay nhét vào ngăn kéo.

Ôn Tố nghĩ tới ngày trời đầy ráng đỏ hôm đó. Ra là Khương Lâm Quyện trộm để lời tỏ tình của mình vào trong bó hoa. Cậu không bảo thích, nhưng chữ nào của cậu cũng nói lên điều đó.

Cậu đưa bó hoa kia không chỉ là tình cảm đơn thuần, mà cũng muốn cô trở thành mối tình đầu của cậu.

Chẳng trách trước đó lúc Ôn Tố đi học, Khương Lâm Quyện nhìn biểu cảm của cô, cứ muốn nói rồi lại thôi. Lần nào cậu cũng nhìn cô rất lâu. Nhưng mỗi khi Ôn Tố đưa mắt nhìn qua thì cậu lại rời ánh mắt đi, hơn nữa bên tai còn hiện lên vết đỏ đáng ngờ.

Có lẽ Khương Lâm Quyện nghĩ rằng cô không hiểu câu đó.

Ôn Tố cảm thấy ngọt ngào, cứ như ăn hoa hòe mùa xuân vậy.

Cô cầm điện thoại lên định nhắn tin cho Khương Lâm Quyện. Nghĩ nghĩ, Ôn Tố lại bỏ điện thoại xuống. Vừa vào kỳ nghỉ, Khương Lâm Quyện đã rất bận rồi, đến hẹn gặp cậu để nói chuyện cũng khó, mà gọi điện thoại cũng không nói rõ được. Hay là… Chờ đến khai giảng rồi nói sau.

Tháng 9, cái nóng của thời tiết cũng chưa vơi đi. Lên lớp 12, bầu không khí học tập của mọi người sôi nổi hơn trước rất nhiều. Lúc ban cán sự lớp đưa mấy bạn nam đi bê sách, Ôn Tố nhận sách sau đó bảo muốn lấy sách toán của Khương Lâm Quyện, bảo là muốn giúp cậu viết tên.

Một lát sau sách được trả về. Bên trên không có tên của Khương Lâm Quyện, chỉ có một hàng chữ nho nhỏ…

“Tớ thích cậu mà không có lý do.”

Cô bổ sung thêm câu tiếp theo của câu “Quạ đen giống bàn làm việc”, chính là: “Quạ đen giống bàn làm việc, tớ thích cậu mà không có lý do.”



Khương Lâm Quyện nâng mắt nhìn theo hướng của Ôn Tố. Ôn Tố không quay đầu lại, trên mái tóc đen nhánh của cô, cô buộc một cái đuôi ngựa cao, lộ ra cái cổ trắng nõn, bên trên còn có lông tơ nhỏ xinh.

Đáy mắt cậu chứa ý cười. Khương Lâm Quyện cúi đầu lấy bút viết tên ở trang lót của sách. Đang viết thì Lục Căng Sinh ngồi cạnh liếc nhìn cậu, “Cậu làm gì thế? Sao lại viết tên Ôn Tố vào sách?”

Ngòi bút trên trang giấy vạch ra một nét. Khương Lâm Quyện cúi đầu xuống nhìn mới phát hiện mình đã vô tình viết sai từ bao giờ, viết sai tên mình thành tên Ôn Tố. Hai chữ đó khắc vào trên trang giấy, đầu bút không giấu được nét dịu dàng.

Hai tai cậu nóng lên. Không hiểu sao cậu vẫn sợ Lục Căng Sinh nhìn ra cái gì đó, mím môi giải thích, “Viết nhầm thôi.”

May là Lục Căng Sinh cũng là một thẳng nam chính hiệu, không tò mò như những người khác nên không hỏi Khương Lâm Quyện thêm gì.

Khai giảng được hai tuần, những bạn bình thường không hề cố gắng trong lớp cũng đột nhiên chăm chỉ đọc sách. Vì Ôn Tố thức đêm nên cô hơi mệt, cô nằm dài lên bàn ngủ bù. Trong lớp rất ồn, dường như cô có thể nghe thấy tiếng hai bạn nam nào đó nói khẽ với nhau…

“Cậu nghe chưa? Hình như Khương Lâm Quyện được cử đi học ở đại học D đấy!”

“Giỏi vậy hả? Là được cử đi học hả?”

“Gì trời? Hình như là được hiệu trưởng cử đi. Ba cậu ấy là thầy chủ nhiệm, trong này có ẩn tình gì, cậu cũng chẳng biết được.” Giọng điệu người kia hơi quái gở, “Làm sao chúng ta có thể so được với người ta? Gia đình chúng ta không tốt như người ta đâu!”

Ôn Tố mở mắt nhìn qua chỗ hai người kia. Có lẽ hai người họ không ngờ Ôn Tố tỉnh, đối diện với ánh mắt của cô, hai người kia hoảng sợ.

Đáy mắt Ôn Tố xuất hiện ý cười ngay lập tức, trong giọng cô mang theo sự khinh thường, “Nói cứ như nếu gia đình các cậu giống vậy thì các cậu có thể dùng cái não tàn của mình vào được trường đại học D vậy!”

Đối phương: “……”

Hai người kia bị Ôn Tố châm chọc đỏ bừng mặt nhưng không dám làm Ôn Tố cáu. Cả hai chỉ có thể nhịn.

Trần Dĩ Tĩnh vừa vào đã nghe thấy cuộc đối thoại của họ. Trùng hợp lúc đó Khương Lâm Quyện cũng đi vào. Vì thế cô nàng hỏi, “Lớp trưởng, cậu được cử đi học hả? Nhưng dù cho không được cử đi, cậu cũng nắm chắc suất vào trường đại học D rồi, cũng chẳng có gì khác nhau.”

Khương Lâm Quyện nhìn lướt qua. Có rất nhiều người tò mò nhìn cậu, cậu chậm rãi công bố đáp án, “Không được cử.”

Cậu nhìn qua Ôn Tố. Nghĩ đến cảnh vừa rồi cô bảo vệ câu, khóe môi cậu cong lên.

Thật ra đây cũng chẳng phải lần đầu tiên Khương Lâm Quyện nghe những lời như vậy, nghe nhiều rồi cậu cũng cảm thấy bình thường. Nhưng khi thấy Ôn Tố còn để ý chuyện này hơn bản thân mình, trong lòng cậu cảm thấy được người khác quan tâm là một cảm giác rất tốt.

Buổi tối, khi cậu đưa Ôn Tố về nhà, cô tò mò hỏi, “Sao cậu giỏi như vậy lại không được cử đi học?”

Cậu không nhịn được mà cười. Sao trong mắt người nào đó cậu giỏi vậy nhỉ? Cậu không trả lời vấn đề này mà hỏi ngược lại cô, “Cậu định thi trường nào?”

Ôn Tố vừa lên lớp 12, cô còn chưa có khái niệm với việc học trường nào. Cô cười, hỏi, “Cậu hỏi cái này làm gì?”

Cô nghiêng đầu nhìn về phía cậu, nghĩ thầm: Khương Lâm Quyện hỏi cô thi vào trường nào có phải muốn học cùng trường với cô không? Như thế thì lên đại học có thể yêu đương với nhau được đó! Nhưng chắc chắn Khương Lâm Quyện sẽ không nói vậy, cậu là người rất hướng nội, vì thế cô mới cố ý hỏi vậy, muốn nhìn Khương Lâm Quyện miệng một đằng tim một nẻo nói ra đáp án như nào.

Nhưng Khương Lâm Quyện lại không làm vậy. Cậu mím môi, “Không muốn yêu xa.”

Tác giả có lời muốn nói:

Bối cảnh vườn trường sắp kết thúc rồi, cảnh báo sắp ngược!

Tui cứ nói trước vậy thôi!