Chương 7.1: Nếu muốn tiếp tục làm Thái phi, hãy nhớ kỹ trẫm nói!

“Bệ hạ muốn ta chăm sóc nhị muội như thế nào?" Khương Tuyết Trân cúi đầu, giọng điệu cung kính.

Hoàng thượng nheo mắt nhìn chằm chằm vào gáy trắng ngần vô tình lộ ra khi nàng cúi đầu.

Làn da nàng mỏng manh và ấm áp, chạm vào còn có hương thơm.

Nàng không chịu được lạnh.

Khi đêm đến, nàng sẽ sợ lạnh, ngay cả túi sưởi cũng có lúc nguội đi, chỉ có hắn là luôn ấm áp, nhưng cũng chẳng thể làm ấm được trái tim lạnh lẽo của nàng.

Hoàng thượng bước ra khỏi long ỷ, từ từ tiến về phía nàng, ánh mắt như con sói săn mồi, nhưng con mồi đối diện chỉ đứng yên, dường như không cảm nhận được sự nguy hiểm.

Hắn bước đến cách nàng một bước thì dừng lại, so với hai năm trước, hắn đã cao hơn nhiều, không còn dáng vẻ trẻ trung của tuổi thiếu niên, giờ đây hắn đã trở thành một người đàn ông trưởng thành với tính xâm chiếm đầy mạnh mẽ.

“Khương Thái phi không hiểu ý trẫm, vậy trẫm sẽ nói rõ cho người biết."

Hắn cúi đầu, sát bên tai nàng, môi mỏng nhếch lên: "Trẫm muốn Khương Thái phi không rời khỏi Khương nhị tiểu thư một bước."

Khương Tuyết Chân lùi lại một bước, ngước lên nhìn hắn, trong đôi mắt màu hổ phách không thấy bất kỳ sự giận dữ nào. "Hoàng thượng quên là ta đang bị cấm túc sao?"

Hoàng thượng thấy nàng tránh hắn như rắn rết, trong lòng lửa giận bùng lên, nhưng ngoài mặt vẫn cười, giọng nói càng thêm ôn hòa: "Là lỗi của trẫm, đã trách nhầm Thái phi rồi."

Khương Tuyết Chân mím chặt đôi môi hồng nhạt.

Hoàng thượng nói: "Vì đó là lỗi của trẫm nên Khương Thái phi không phải bị cấm túc nữa."

Khương Tuyết Chân hành lễ cảm tạ: “Ta thường xuyên bị bệnh, nếu gần gũi chăm sóc nhị muội, e rằng sẽ lây bệnh cho muội ấy mất."

"Trong cung có Thái y, Khương Thái phi có bệnh thì trị bệnh, nếu muốn tiếp tục làm Thái phi, hãy nhớ kỹ lời trẫm." Hoàng thượng hờ hững đáp.

Có lẽ do ánh đèn trong điện phản chiếu, sắc mặt Khương Tuyết Chân trông nhợt nhạt vô cùng.

Nàng cúi người, định rời đi.

Hoàng thượng lại cười khẽ sau lưng nàng: "Trẫm đã tìm thấy một số thứ thú vị trong cung Thừa Càn nơi Khương Thái phi từng ở, chậu cây trong phòng của Thái phi uống không ít thuốc bổ của Thái phi nhỉ."

Cơ thể Khương Tuyết Chân khẽ cứng lại, sau đó nàng xoay người, bình tĩnh nói: "Ta không hiểu ý của bệ hạ."

Hoàng thượng cười khẩy: "Khương Thái phi không có tự tin thì đừng có giả ngu nữa, trẫm không phải là tiên đế, không bị mấy trò đó lừa đâu."

Tay Khương Tuyết Chân giấu trong tay áo run rẩy, nàng nhanh chóng rời khỏi Dưỡng Tâm Điện.

Hoàng thượng nheo mắt nhìn theo bóng nàng rời đi, quay trở lại long ỷ, im lặng một lúc, đột nhiên cầm quả cầu lưu ly trên bàn ném mạnh xuống đất.

---

Khương Tuyết Chân quay về điện Hoàng Lân, Như Tú và Trương ma ma lo lắng đón nàng từ cửa về phòng. Trương ma ma nhìn sắc mặt của nàng nhưng không thấy biểu hiện gì đành phải hỏi: "Hoàng thượng không làm khó nương nương chứ?"

"Chỉ truyền ta đến hỏi vài câu, tiện thể giải lệnh cấm túc cho ta."

Trương ma ma niệm một tiếng: "A Di Đà Phật".

Như Tú cũng niệm theo: "A Di Đà Phật" rồi cười nói: "Như vậy xem ra, Hoàng thượng không có ý trả thù nương nương rồi."

Trương ma ma nhếch miệng: "Nô tỳ chỉ sợ Hoàng thượng bày mưu cho sau này, dù sao năm đó nương nương cũng đã lừa người, làm sao Hoàng thượng không tức giận cho được."

Khương Tuyết Chân không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào ngọn nến, đăm chiêu.

Trương ma ma chạm vào tay nàng, phát hiện tay nàng lạnh ngắt, vội vàng mang đến một túi sưởi vàng ấm áp để nàng cầm: "Đêm đã khuya, nương nương nên nghỉ ngơi thôi."

Khương Tuyết Chân gật đầu, đứng dậy nói: “Đi đến phòng phía tây đã.”

Trương ma ma sửng sốt: “Ở đó đã có người chăm sóc cho nhị tiểu thư rồi, nương nương không cần phải lo lắng."

"Ta chỉ qua xem một chút rồi sẽ quay lại ngay."

Khương Tuyết Chân rời khỏi Di Hòa Hiên.

Trương ma ma và Như Tú khỏ hiểu nhìn nhau. Sau cùng Như Tú nói: "Nhị tiểu thư ngã vào bụi hoa hồng, mặt đầy những vết xước nhỏ đỏ chằng chịt, nương nương qua nhìn thấy biết đâu tâm trạng sẽ tốt, giấc ngủ cũng ngon hơn."

Trương ma ma bị thuyết phục, đưa ngón tay chọc nhẹ vào đầu Như Tú, "Chỉ có ngươi là hiểu nương nương, còn không mau theo sau nương nương."

Như Tú lè lưỡi rồi vội vàng chạy theo Khương Tuyết Chân đến gian phòng phía Tây.

Ở gian phòng phía Tây, Khương Nhu Uyển vì vết thương trên mặt nên đang ném đồ đạc tung tóe, trong phòng không còn gì nguyên vẹn.

Khương Tuyết Chân vừa bước vào đã đứng yên ở cửa, nhìn cảnh tượng bừa bãi khắp nơi.

Các cung nữ sợ hãi trốn ở góc tường, Như Tú vẫy tay ra hiệu cho họ, họ mới lần lượt rời khỏi gian phòng.

Như Tú đỡ Khương Tuyết Chân tránh khỏi những mảnh vỡ dưới đất, đi vào bên trong, chỉ thấy Khương Nhu Uyển đang nằm khóc trên giường. Tưởng là cung nữ vào, nàng ta nắm lấy chiếc gối ném ra: "Cút ra ngoài!"

"Nhị tiểu thư nói cái gì vậy? Nương nương đến thăm tiểu thư, sao tiểu thư lại có thái độ này?" Như Tú vội vàng bước lên đỡ chiếc gối.

Khương Nhu Uyển vừa nghe thấy tên Khương Tuyết Chân thì ngồi dậy, nhưng vẫn quay lưng lại với nàng, không chịu quay đầu lại: "Thái phi nương nương đến thăm thần nữ vào giờ này, thần nữ rất cảm kích, nhưng thần nữ có vết thương trên mặt, không dám làm kinh động đến Thái phi nương nương."

Thực ra, nàng ta không phải sợ Khương Tuyết Chân bị kinh động, mà vì những vết thương trên mặt khiến nàng ta không muốn gặp ai, đặc biệt là Khương Tuyết Chân. Nhan sắc của nàng ta vốn dĩ thua kém Khương Tuyết Chân, bây giờ bị thương càng không muốn bị Khương Tuyết Chân nhìn thấy để cười chê.

Khương Tuyết Chân chọn một chiếc ghế đẩu gỗ đỏ điêu khắc hoa mai còn nguyên vẹn rồi ngồi xuống, vẻ điềm tĩnh, thong thả nói: "Quay lại đây để ta xem nào."

-còn tiếp-