Chương 11: Nóng tính vậy sao, ngay cả Hoàng thượng cũng dám đánh, trẫm nuông chiều nàng quá phải không?

Hoàng thượng đã cất công sắp xếp chu toàn như vậy, Khương Tuyết Chân cũng không còn lý do gì để từ chối, trước mặt mọi người phải diễn tròn vai, đến ngày khởi hành, Khương Tuyết Chân đành phải ngồi vào long liễn với Khương Nhu Uyển trong niềm vui sướиɠ của nàng ta.

Chu Thái hậu và Chu Uyển Nhi ngồi trên xe phượng có hoa văn long phụng phía sau.

Chu Uyển Nhi vô cùng ganh tỵ nhìn bọn họ lên long liễn, hạ rèm xe xuống rồi mới than phiền với Chu Thái hậu: “Cô mẫu, Khương Nhu Uyển thực sự đã ngồi lên long liễn của Hoàng thượng rồi!”

Chu Thái hậu ấn nhẹ thái dương: “Giữa chốn đông người như vậy, nàng ta là một thiếu nữ chưa xuất giá, lại không biết xấu hổ ngồi lên long liễn của Hoàng thượng, điều này chứng tỏ Hoàng thượng cũng chẳng coi trọng nàng ta bao nhiêu, không cần để ý.”

“Nhưng Hoàng thượng đã tống giam Hoàng đại nhân vào ngục rồi, giờ trong triều không ai dám lên tiếng nữa…” Hoàng Kỷ là đại thần có tiếng nói trong Nội các, các triều thần đều nể trọng, bây giờ không ai dám thúc ép Hoàng thượng lập hậu nữa, nhất là mấy vị đại thần từng kiên trì yêu cầu Hoàng thượng lập nàng làm Hoàng hậu, bọn họ đã sợ vì Hoàng Kỷ bị giam.

“…Cô mẫu, tuy nói vậy nhưng ai biết được Hoàng thượng có ý định lập Khương Nhu Uyển làm Hoàng hậu hay không, long liễn cũng đã để nàng ta ngồi rồi.”

Chu Thái hậu nghe nàng ta khóc lóc, cảm thấy phiền toái: “Đó là vì Hoàng thượng thương xót Khương Thái phi bệnh nặng, sợ nàng ta mệt mỏi trên đường, nên mới để hai tỷ muội họ ngồi long liễn.”

“Cô mẫu nói đúng, nhưng chỉ e Hoàng thượng lợi dụng điều này làm cái cớ thôi, từ Tử Cấm Thành đến Tiểu Thang Sơn mất hai ngày đường, trong suốt chuyến đi, họ sẽ có nhiều thời gian ở bên nhau, có thể nảy sinh tình cảm sâu đậm hơn.” Chu Uyển Nhi lo lắng nói.

Chu Thái hậu nghe vậy lại cảm thấy nghi ngờ: “Nói ra thì, về nhan sắc nhị tiểu thư nhà họ Khương làm sao sánh được với Khương Thái phi. Khương Thái phi cũng ở trên long liễn, nếu ai gia là Hoàng thượng, có mỹ nhân như thế, thì chưa chắc đã để ý đến người kia.”

“Nhưng bệ hạ là bậc quân tử!” Chu Uyển Nhi đã nghe người ta nói rằng Hoàng thượng đã đến điện Hoàng Lân thăm Khương Nhu Uyển vài lần, nhưng luôn giữ lễ, nếu hỏi chuyện Khương Thái phi đều dùng bình phong che lại, Hoàng thượng kiêng kỵ như vậy, tuyệt đối không thể nào bỏ qua luân thường đạo lý.

“Con còn trẻ chưa hiểu biết nhiều, chỉ e Hoàng thượng làm người quân tử trước mặt người khác, nhưng thật ra sau lưng lại muốn tỷ muội họ cùng thờ một chồng.”

Chu Thái hậu cũng không còn tâm trạng nhìn gương mặt kinh ngạc của nàng ta nữa, chỉ kéo rèm gọi Phú Quý: “Ai gia vừa nãy thấy bên cạnh Khương Thái phi chẳng có ai đi theo, dù sao nàng ta cũng đang bệnh, không thể thiếu người chăm sóc được, ai gia không yên tâm, ngươi thay ai gia qua đó xem thế nào, nếu thực sự không có ai, ai gia mang theo nhiều người, chọn hai cung nữ biết việc đưa qua đó.”

Phú Quý Nhi vội vàng đáp, rồi chạy nhanh về phía long liễn phía trước.

Sau khi lên long liễn, Khương Tuyết Chân được sắp xếp vào căn phòng nhỏ phía sau, Trương ma ma và Như Tú bị để lại trong cung.

Khi nàng và Khương Nhu Uyển vừa rời điện Hoàng Lân đã được mời lên long liễn. Ban đầu cứ tưởng chỉ là ba người ngồi cùng nhau, nhưng không ngờ long liễn lại giống như một căn nhà nhỏ, với tấm ngăn làm từ gỗ trầm hương chia thành hai gian phòng, còn có những vật dụng như giường thấp, ghế dài để nằm nghỉ ngơi.

Gian phòng nhỏ được dành cho nàng và Khương Nhu Uyển, còn phòng lớn kia là chỗ để Hoàng thượng nghỉ ngơi.

Đi được một lát, Như Ý và Như Đường cẩn thận nâng Khương Tuyết Chân lên giường thấp, rồi kéo màn che lại để tránh gió cho nàng trong lúc đang bệnh.

Lúc này, ngoài cửa sổ xe có tiếng the thé của thái giám: “Không biết bên cạnh Khương Thái phi có người hầu chưa ạ, Thái hậu nương nương lo lắng cho sức khỏe của Thái phi, sợ không có ai chăm sóc, nên sai nô tài đến hỏi, nếu thiếu người, Thái hậu nương nương sẽ cử hai người qua hầu hạ.”

Khương Tuyết Chân ho khẽ hai tiếng, không cần nàng phải nói, Như Ý đã kéo màn cười với Phú Quý Nhi, “Phiền công công đi một chuyến rồi, ta và Như Đường hầu hạ ở đây rồi, nương nương của chúng ta cảm tạ Thái hậu nương nương đã lo lắng.”

Phú Quý Nhi liếc nhìn vào bên trong, thấy căn phòng nhỏ được ngăn cách rất kín đáo, bên trong còn có hai cung nữ, liền quay về báo lại với Chu Thái hậu, Chu Uyển Nhi nghe xong mới yên lòng, nàng đã nói Hoàng thượng không phải là kẻ đang khinh như vậy mà.

Chu Thái hậu cũng yên tâm hơn, quay ra dặn dò Chu Uyển Nhi: “Hoàng thượng không phải là kẻ háo sắc, việc ngài để ý đến Khương nhị tiểu thư, ai gia nghĩ rằng là do nàng ta dùng chút thủ đoạn, từ khi nàng ta vào cung đã thường xuyên bày trò dẫn dụ Hoàng thượng đến điện Hoàng Lân. Dù nàng ta không có gì nổi bật, nhưng rõ ràng Hoàng thượng rất thích kiểu này. Khi đến Tiểu Thang Sơn, con cũng nên học hỏi ít nhiều, không nói là phải không màng đến thể diện như nàng ta, nhưng chuyện đi dạo dưới trăng, ngâm thơ nói chuyện thì dễ, ai gia sẽ tìm cách để con có cơ hội trò chuyện với Hoàng thượng.”

Chu Uyển Nhi đỏ mặt ghi nhớ lời này, thầm nghĩ lần này nàng phải cố gắng không để Khương Nhu Uyển vượt mặt mình nữa.

Long liễn lớn hơn xe ngựa bình thường nhiều, được kéo bởi sáu con tuấn mã, di chuyển rất nhanh.

Như Ý và Như Đường sắp xếp xong cho Khương Tuyết Chân, thì xuống long liễn, đi theo bên cạnh.

Trong long liễn, Khương Tuyết Chân đang bệnh, không thể ngồi dậy. Chiếc giường thấp chỉ đủ cho một người nằm thì nàng đã nằm lên rồi, trông yếu đuối vô cùng, xét về thân phận, nàng ta vẫn là Thái phi, Khương Nhu Uyển dù không vui cũng không dám tranh giường với nàng, có lẽ rằng hai ngày tới Khương Nhu Uyển phải tạm bợ trên chiếc ghế dài rồi.

Trong màn che, Khương Tuyết Chân khẽ ho hai tiếng, Khương Nhu Uyển ngồi cạnh bàn, tay cầm quyển sách, nhưng tâm trí lại đặt hết lên Hoàng thượng, không biết lúc này Hoàng thượng đang làm gì.

“Rót cho ta một ly nước.” Khương Tuyết Chân nhẹ giọng nói.

Khương Nhu Uyển làm như không nghe thấy.

Khương Tuyết Chân nhẹ nhàng kéo màn che lên, khó nhọc ngồi dậy, nhìn Khương Nhu Uyển và nói, "Đến cả lời của ta ngươi cũng không để lọt vào tai, ta làm sao dám giúp ngươi đây?"

Khương Nhu Uyển kiềm chế cơn giận, đứng dậy rót nước rồi đưa qua, cố gắng cười mà nói: "Thần nữ thật sự không nghe thấy, mong Thái phi đừng chấp nhặt với thần nữ."

"Không nghe thấy mà sao lại biết ta muốn ngươi rót nước?" Khương Tuyết Chân hỏi lại, giọng mệt mỏi.

Khương Nhu Uyển nhất thời không biết trả lời thế nào, cảm thấy rất bối rối.

Còn chưa kịp phản ứng thì Khương Tuyết Chân đã đón lấy chén nước uống một ngụm, có vẻ như tay không giữ chắc, chén nước rơi xuống đất và vỡ tan tành.

Chưa kịp để Khương Nhu Uyển nói gì, nàng đã lạnh lùng bảo: "Nước nóng quá, ta không uống nước nóng. Đi rót chén khác, tiện thể dọn dẹp luôn đi."

Cơn giận của Khương Nhu Uyển bùng lên, những chuyện này nàng từng làm với Khương Tuyết Chân trước đây. Khi đó, Khương Tuyết Chân mới được phụ thân đón về nhà, phụ thân muốn nàng ta học quy củ, và Khương Nhu Uyển đã dạy cho nàng ta bằng cách này.

Nàng chưa bao giờ phải chịu đựng sự ấm ức như thế này, nếu nàng và Khương Tuyết Chân vẫn còn ở Khương phủ, nàng chắc chắn sẽ ở phòng chính, còn Khương Tuyết Chân sẽ phải ngủ trong phòng của người hầu kẻ hạ. Nàng bảo nàng ta đi hướng đông, tuyệt đối nàng ta không dám đi hướng tây, ngay cả khi tát nàng ta vài cái, nàng ta cũng phải quỳ xuống mà nói đánh hay lắm!

Vì những ngày tốt đẹp sau này, nàng tạm thời nhẫn nhịn, chờ đến khi trở thành Hoàng hậu, nhất định sẽ đòi lại tất cả những gì đã chịu đựng hôm nay.

Khương Nhu Uyển rót lại một chén trà ấm cho Khương Tuyết Chân, đang cắn răng định ngồi xuống để dọn dẹp, thì có tiếng gõ lên tấm ngăn, Tào An cất giọng nhẹ nhàng hỏi: "Hai vị chủ tử có chuyện gì sao?"

Khương Tuyết Chân uống xong nước thì nằm lại trong màn che.

Khương Nhu Uyển vội vàng đến trước tấm ngăn, kéo chốt gỗ mở hé một chút, chỉ thấy Tào An với khuôn mặt tươi cười đầy nịnh nọt. Trong lòng nàng ta có tính toán bèn nói nhỏ với Tào An: "Lúc Thái phi uống nước vô tình làm vỡ chén, ở đây lại không có ai giúp dọn dẹp."

Tào An vừa nghe đã hiểu, nói: "Nô tài cũng muốn vào giúp dọn dẹp, nhưng sợ làm kinh động đến Thái phi. Vả lại, nô tài là người của Hoàng thượng, không tiện tự ý hành động, để nô tài đi bẩm báo với Hoàng thượng."

Khương Nhu Uyển nhìn qua tấm ngăn, không gian bên ngoài rộng rãi hơn nhiều, thấy Hoàng thượng đang ngồi trên ghế đọc tấu chương, ánh nắng chiếu lên góc nghiêng gương mặt của người, trông thật anh tuấn, cao quý.

Khương Nhu Uyển không kìm được mà đỏ mặt, người đàn ông như Hoàng thượng, dù không phải con cháu nhà quyền quý, cũng là kẻ ngàn năm có một. Dù không vì ngôi Hậu, chỉ cần được gả cho người cũng là phúc phận khó cầu.

Tào An bước nhẹ nhàng đến bên cạnh Hoàng thượng, thuật lại lời của Khương Nhu Uyển.

Hoàng thượng đặt tấu chương xuống, ngẩng mặt lên một chút, đôi mắt phượng dài đầy lạnh lùng: "Thái giám cũng tính là một nửa nam nhân, sao có thể gần gũi Thái phi chứ?"

Tào An dạ dạ liên tục, rồi bước đến trước tấm ngăn, cúi người cười nhỏ với Khương Nhu Uyển: "Tiểu thư cũng nghe rồi, nô tài cũng khó xử lắm."

Sắc mặt Khương Nhu Uyển rất tệ, nàng ta miễn cưỡng đáp vài lời qua loa, rồi ngồi xuống thu dọn mảnh vỡ.

Không may, tay lại bị cắt cứa vài vết, sau khi dọn dẹp xong, nàng ta đang định nghỉ ngơi thì bên tấm ngăn lại có tiếng gõ, Khương Nhu Uyển gần như phát điên, nhưng vẫn phải nhẫn nhịn, mở cửa ra, lại là Tào An.

Tào An cúi người cười nói: "Hoàng thượng hỏi tiểu thư có biết đánh cờ không?"

Khương Nhu Uyển đang giận giữ chuyển sang vui mừng, đây là cơ hội tuyệt vời để thể hiện trước Hoàng thượng, nàng ta nhất định không bỏ qua, vui vẻ nói đồng ý.

Tào An dẫn nàng ta ra ngoài, hai người đến trước Hoàng thượng, Khương Nhu Uyển cúi mình hành lễ, đang định nói vài câu thì Hoàng thượng chỉ vào ghế đối diện bàn cờ: "Ngồi xuống chơi cùng Trẫm một ván."

Khương Nhu Uyển ngồi xuống, Hoàng thượng hạ một quân cờ, nàng ta cũng cầm lấy quân cờ định hạ xuống thì Hoàng thượng đột nhiên nhìn chằm chằm vào tay nàng hỏi: "Tay sao lại bị thương thế này?"

Khương Nhu Uyển mặt đỏ bừng, dịu dàng nói” "Vừa rồi lúc dọn dẹp, thần nữ không cẩn thận bị cứa vào tay."

Hoàng thượng ân cần bảo Tào An: "Đưa nàng băng lại."

Tào An mang hòm thuốc đến, áy náy nói với Khương Nhu Uyển: "Trên đường không thể dừng lại, chỉ có nô tài ở đây, mong Khương nhị tiểu thư đừng chê nô tài vụng về."

Khương Nhu Uyển cũng đành nhịn nhục nói không chê, để hắn băng bó cho mình.

Nhưng vừa bôi thuốc xong, mắt nàng ta đã không mở ra nổi, người gục xuống bàn cờ.

Hoàng thượng thong thả đứng dậy, bước chậm rãi đến trước tấm ngăn, đẩy cửa bước vào. Bên trong yên tĩnh đến nỗi nếu có cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.

Hắn bước từng bước đến bên giường, kéo màn che ra, thấy Khương Tuyết Chân đang nằm đó, mắt khép hờ.

Khương Tuyết Chân không còn chút sức lực nào, co người lại trong chăn, cảm thấy đầu óc quay cuồng, gác tay lên mặt.

Hoàng thượng cười khẽ một tiếng đầy chế giễu, kéo chăn của nàng ra, đặt tay lên vai nàng, lúc này mới nhận ra nàng đang sốt cao.

Hắn chậm rãi vuốt từ bờ vai xuống, cảm giác mịn màng, trơn láng, nàng run rẩy nhè nhẹ. Hoàng thượng cúi người xuống, dùng tay kia ôm lấy eo nàng, định bế nàng lên.

Đúng lúc đó, Khương Tuyết Chân đột nhiên giơ tay lên định tát vào mặt hắn.

Hoàng thượng chặn lại, nắm lấy tay nàng nói đầy vẻ ám muội: "Nóng tính vậy sao, ngay cả Hoàng thượng cũng dám đánh, trẫm nuông chiều nàng quá phải không?"

Khương Tuyết Chân giật tay lại nhưng không được, người đã sốt đến mơ hồ, bị Hoàng thượng ôm chặt vào lòng, cả người đều dựa vào ngực hắn.

Hoàng thượng nâng đầu nàng lên, ép nàng phải ngửa mặt.

Hơi thở của nàng nóng rực, đôi lông mi dài không còn động đậy, chỉ có đôi mắt màu hổ phách là vẫn nhìn thẳng vào hắn, có lẽ vì đang ốm, trông nàng cực kỳ yếu ớt và ngoan ngoãn.

Hoàng thượng nhíu mày cười: "Cuối cùng cũng chịu khuất phục rồi à? Lúc ở trên giường Lý Hào, nàng cũng cầu xin hắn lâm hạnh như thế này sao?"

-còn tiếp-