Chương 16: Hoàng thượng, Thái phi nương nương thổ huyết……

Nụ cười của Hoàng thượng tắt lịm, giọng lạnh lùng: “Khương Minh dám tiết lộ mật lệnh của trẫm cho nàng nghe à?”

Khương Tuyết Chân liếc nhìn hắn, rồi hạ mắt xuống, giọng nhẹ nhàng: “Là phu nhân của ông ta nói.”

Hoàng thượng cười khẩy: “Phu nhân của hắn dám nói với nàng, chắc chắn cũng có thể nói với người khác. Trẫm bảo hắn đi một cách bí mật vậy mà hắn xem lời trẫm như gió thoảng bên tai.”

Khương Tuyết Chân mím môi, không nói thêm. Nàng cố gắng gỡ tay Hoàng thượng đang đặt trên eo mình, đứng dậy, không muốn đôi co với hắn thêm nữa.

Khương Minh dám trái lệnh Hoàng thượng, nàng chẳng cần tốn công hạ bệ hắn, Hoàng thượng sẽ tự mình ra tay.

Sau khi chuyện này kết thúc, nàng nhất định sẽ rời cung, không thể tiếp tục chịu đựng sự dày vò của hắn thêm nữa.

Hoàng thượng đột ngột bế nàng đặt lại lên bàn. Nàng không mang giày, vừa định chạm chân xuống đất thì bàn chân trắng ngần đã bị hắn nắm lấy. Hoàng thượng cười khẩy: “Nàng định đi đâu? Trẫm đã cho phép nàng đi chưa?”

Khương Tuyết Chân không gỡ được bàn tay trên eo mình, cũng không thể rút chân ra. Cố gắng giằng co một lúc, cuối cùng nàng đành chịu thua, khẽ nói: “Ta không biết người muốn làm gì, nhưng ta mệt rồi.”

Hoàng thượng chậm rãi nói: “Trẫm biết nàng đang tính toán gì. Nàng nghĩ rằng nói với trẫm thì trẫm sẽ trừng phạt Khương Minh. Nàng tính sai rồi, trẫm không phải bạo quân thích gϊếŧ người vô tội. Dù Khương Minh có mắc lỗi gì, chỉ cần hắn hoàn thành nhiệm vụ lần này, trẫm sẽ không truy cứu chút lỗi nhỏ ấy.”

Nói xong, Hoàng thượng bế nàng ngồi lại lên bàn, buông tay khỏi eo nàng, chống tay sang hai bên, nhìn thẳng vào mắt nàng nói: “Hoàng Kỷ phạm tội, trẫm đã tống hắn vào ngục. Nội các đang có chỗ trống, nếu Khương Minh trung thành tận tụy với trẫm, nguyện làm tâm phúc của trẫm, việc cho ông ta vào Nội các cũng không phải không thể.”

“Không được!”

Khương Tuyết Chân bất ngờ thốt lên, trên mặt hiện rõ sự căng thẳng. Hoàng thượng nở nụ cười đắc thắng: “Nàng nói không được thì không được sao? Vậy trẫm để nàng làm vua nhé.”

Khương tuyết chân giương mắt kinh ngạc, không biết phải nói gì.

Hoàng thượng chạm nhẹ lên đôi môi hồng của nàng, cười cợt: “Không cầu xin trẫm à?”

Khương Tuyết Chân quay mặt đi, giọng khẽ khàng: “Người là Hoàng thượng, hắn phục tùng người ngoài mặt mà trái lệnh trong lòng. Hôm nay hắn dám tuỳ tiện tiết lộ lời người, người không trừng phạt, sau này triều đình sẽ chẳng ai tin tưởng người…”

Lời nói bị ngắt quãng, Hoàng thượng đột nhiên bóp chặt cằm nàng, giọng đầy uy hϊếp: “Việc của trẫm, nàng không có quyền xen vào.”

Khương Tuyết Chân mở miệng định nói, nhưng đôi mắt đã ngấn nước, mi mắt khẽ rung, nước mắt dần dâng lên.

“Giữ hay không giữ Khương Minh, còn phải xem nàng hầu hạ trẫm thế nào.” Hoàng thượng bỗng đổi giọng, vẻ mặt trở nên thích thú, tay khẽ kéo vạt áo nàng. “Trẫm đã nói rồi, khi hầu hạ trẫm, không được mặc đồ của Thái phi. Nàng quên lời trẫm rồi sao?”

Chiếc áo ngủ màu xám tro trên người Khương Tuyết Chân từ từ trút xuống. Hoàng thượng chăm chú nhìn vào phần eo thon gọn của nàng, tay chậm rãi kéo sợi dây đỏ buộc ở sau lưng.

Chiếc thắt lưng rơi xuống, làn da trắng ngần lập tức hiện ra như tuyết. Hoàng thượng khẽ nuốt khan, ánh mắt đầy du͙© vọиɠ, tay hắn chạm vào mái tóc nàng, cây trâm ngọc rơi xuống đất vỡ tan. Mái tóc đen nhánh xõa xuống, che nửa khuôn mặt nàng.

Đôi môi của nàng tái nhợt, run rẩy không ngừng.

Hoàng thượng cúi xuống hôn nàng, như một con sói đói lao vào con mồi, cũng như con mèo vờn con chuột sắp chết. Hắn siết chặt vòng tay ôm lấy eo nàng. Sau khi hôn đủ, hắn mới buông ra và cười nói: “Trẫm đã chuẩn bị sẵn quần áo cho nàng. Để trẫm giúp nàng mặc!”

Khương Tuyết Chân kiệt sức, nằm rũ xuống trong lòng hắn như thay cho câu trả lời. Căn bản hắn không cần câu trả lời của nàng, lấy bộ quần áo Như Ý đã chuẩn bị từ trước.

Hoàng thượng mặc y phục cho nàng. Đó là một bộ đồ ôm sát người, dài đến gót chân, phần cổ cao kín đáo, nhìn rất bình thường. Nhưng từ bên eo trở lên có hàng cúc chạy dọc, là kiểu áo thường dành cho nhũ mẫu trong cung để tiện chăm sóc tiểu hoàng tử, tiểu công chúa.

Nước mắt Khương Tuyết Chân không ngừng lăn dài. Hoàng thượng sau khi mặc xong cho nàng thì buông tay.

Hắn ngồi trước bàn, nhìn nàng cười nham hiểm: “Trẫm đói rồi, đến giờ dùng bữa rồi.”

Khương Tuyết Chân đưa tay lên lau nước mắt, dưới ánh đèn mờ nhạt, khuôn mặt nàng trông tái xanh.

Tay nàng run rẩy chạm vào hàng cúc ở eo.

Hoàng thượng kiên nhẫn chờ “bữa ăn” tự mình dâng lên.

Ngón tay ấy cuối cùng cũng không tháo hàng cúc bên eo.

Đột nhiên, Khương Tuyết Chân nắm lấy tách trà trên bàn và ném thẳng về phía hắn.

Sắc mặt Hoàng thượng thay đổi, nghiêng đầu tránh cú ném.

Tách trà rơi xuống đất, vỡ tan thành nhiều mảnh. Rõ ràng nàng đã dùng toàn lực.

Hoàng thượng đứng dậy, mặt tối sầm lại, quát lên trong cơn giận: “Nàng kiêu ngạo đến vậy, sao không chết theo Lý Hào luôn đi? Hắn có biết rằng trẫm đã thấy cơ thể nàng từ lúc còn ở ngoài cung chưa? Hắn có biết ngươi suýt nữa nàng đã thành người của trẫm rồi không?”

--

Thời gian ở nhà cũ trôi qua thật an nhàn và thanh tịnh, nhưng trong mắt Tinh Lan, nó vô cùng buồn chán.

Buổi sáng, Khương Tuyết Chân đọc sách, buổi chiều rảnh sẽ giúp Trương ma ma tưới cây ngoài sân, sau đó nghe Như Tú ríu rít kể chuyện bên ngoài. Đến tối, dùng xong bữa, Tinh Lan thường lén ra ngoài gặp Trương Tuyền và những thuộc hạ cũ, khi quay về thì Khương Tuyết Chân đã ngủ.

Có một lần, Tinh Lan về nhà cũ sớm hơn. Hắn không thích ở ngoài viện mà chỉ muốn quanh quẩn bên Khương Tuyết Chân, bởi trên người nàng luôn tỏa ra mùi hương mà hắn chưa từng ngửi thấy ở ai khác.

Tinh Lan lẻn vào phòng riêng của Khương Tuyết Chân, nhưng không thấy nàng ở đó.

Bên ngoài trời đã tối đen, một cô nương như nàng không thể ra ngoài được. Hắn đi lại quanh quẩn trong phòng, cuối cùng phát hiện ra một cánh cửa bí mật ở bên trái, chỉ khép hờ.

Hắn nhẹ nhàng đẩy cửa, bên trong hơi nước mịt mù. Nàng vừa tắm xong, còn chưa kịp mặc đồ. Dưới ánh đèn, nàng như được bao bọc bởi màn sương, thanh khiết và đẹp đẽ, tựa như một tiên nữ vừa hạ phàm.

Tinh Lan đứng ngây ra nhìn, cảm thấy mũi mình nóng lên, và rồi máu mũi chảy ra.

Khương Tuyết Chân ôm lấy người mình, bước trở lại vào bồn nước, quay lưng về phía hắn. Nhưng dù có che chắn, vòng eo nhỏ nhắn và bờ vai gầy vẫn lộ ra, nàng cắn chặt môi, ánh mắt đầy hoảng sợ.

Thấy hắn vẫn đứng ngây ra ở cửa, nàng khẽ nói: “Ngươi đi ra ngoài đi.””

Tinh Lan giật mình tỉnh lại, vội vàng lau máu mũi, rồi nhanh chóng chạy ra khỏi phòng.

Khi Khương Tuyết Chân mặc xong đồ và ra ngoài tìm thì hắn đã biến mất. Nàng cắn móng tay, bước đến cửa sổ, cố ý cài chặt then cửa, rồi thổi tắt nến, quay lại giường ngủ.

Nhưng nàng ngủ chưa được bao lâu thì cảm giác có người chui vào chăn. Tinh Lan giận dỗi thì thầm bên tai nàng: “Nàng cài then cửa làm gì? Ta không vào được.”

Nàng phớt lờ hắn.

Tinh Lan đưa tay chạm vào mặt nàng, phát hiện nàng nóng ran. Hắn hoảng sợ, nghĩ rằng nàng đã sốt, vội vã đứng dậy định đi mời đại phu, nhưng Khương Tuyết Chân đã nắm lấy tay hắn. Tay nàng không nóng, có lẽ nàng chỉ đang ngượng ngùng.

Trong bóng tối, Tinh Lan cẩn thận nắm chặt tay nàng, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, cằm tựa vào má nàng.

Hương thơm từ người nàng thoang thoảng bên mũi, khiến cả cơ thể Tinh Lan căng cứng. Hắn ôm chặt lấy Khương Tuyết Chân, giọng có chút khổ sở: "A Tuyết, ta khó chịu quá... giúp ta với."

Khương Tuyết Chân khẽ run lên trong vòng tay hắn, cuối cùng nàng cũng không đẩy hắn ra.

Lúc Tinh Lan trèo cửa sổ vào, vô tình làm kinh động đến Trương ma ma.

Trương ma ma đột nhiên gõ cửa, dọa Tinh Lan vội trốn vào gian phòng tắm. Đợi đến khi Trương ma ma rời đi, hắn mới lò dò bước ra, hai người đều lâm vào cảnh ngượng ngùng.

--

Bên ngoài trời bắt đầu mưa to, gió cũng rít lên từng hồi.

Hoàng thượng hằn giọng: "Điều trẫm hối hận nhất là tin lời dối trá của nàng! Nàng nghĩ rằng trẫm giữ nàng lại vì thương xót sao? Trẫm để nàng sống, để nàng phải trả giá cho việc đã lừa dối trẫm!"

Hoàng thượng tháo bỏ áo ngoài màu vàng đen của mình, từng lớp từng lớp y phục được cởi ra, để lộ phần thân trên cơ bắp đầy vết sẹo. Trong đó, có một vết cách tim chỉ một ngón tay, chứng tỏ lúc bị thương đã vô cùng nguy hiểm.

Hoàng thượng nói tiếp: "Nàng mong trẫm chết ở Thuận Thiên để có thể thảnh thơi vào cung mà không vướng bận gì, đúng không? Dù nàng có được Lý Hào yêu thương thì sao, hắn cũng chỉ là một kẻ đoản mệnh! Thiên đạo luân hồi, báo ứng không sai. Năm đó nàng đối xử với trẫm thế nào, bây giờ trẫm mới trả lại một chút, nàng đã chịu không nổi. Nếu biết trước có ngày hôm nay, hà tất phải làm vậy?"

Nước mắt Khương Tuyết Chân trào ra, nàng cố gắng giữ bình tĩnh nhưng không thể. Khuôn mặt tái nhợt gật đầu, vừa gật xong, một cơn buồn nôn dâng lên cổ họng, nàng cắn chặt răng, không thể thốt ra được lời nào. Thân thể ngồi không vững, nàng chỉ có thể dùng khuỷu tay chống đỡ.

Hoàng thượng thấy cả người nàng run rẩy, lâu mà không nói một lời nào, lửa giận trong lòng bùng lên: "Tâm trạng trẫm vừa mới tốt lên, nàng đã phá hỏng hết! Còn không mau đến hầu hạ trẫm mặc y phục!"

Khương Tuyết Chân không còn sức để di chuyển. Ánh mắt nàng tối sầm, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể ngất đi.

Hoàng thượng thấy nàng yếu ớt như sắp chết, càng thêm tức giận, hắn túm lấy tay nàng. Nàng đổ gục xuống bàn làm ấm trà và tách trà rơi xuống đất vỡ tan.

Hoàng thượng khựng lại, cảm thấy bàn tay nàng lạnh toát. Nhìn thấy khuôn mặt nàng đầy nước mắt, tái nhợt như tờ giấy, hắn sững người trong giây lát, sau đó lại tỏ vẻ không quan tâm, buông tay, tự mình mặc y phục, chậm rãi nói: "Bộ y phục trẫm mặc cho ngươi, không được trẫm cho phép thì không được cởi ra. Nếu nàng dám cởi, khi nào về cung trẫm sẽ gϊếŧ chết hai kẻ hầu hạ của nàng."

Dứt lời, hắn không hề nhìn nàng một cái, mở cửa đi ra ngoài. Ngay lúc đó, Như Ý đứng chờ ngoài cửa, cúi người bẩm báo: "Hoàng thượng, Tào công công sai nô tỳ truyền lời, Thái hậu nương nương mời người đến viện của Thái hậu một chuyến."

“Chuyện gì?” Hoàng thượng hỏi.

Như Ý đáp: "Thái hậu nương nương tối nay tổ chức tiệc tại viện, vì Thái phi nương nương đang bệnh nên không mời ai trong viện này. Nhưng sau đó Mạnh phu nhân và Khương nhị tiểu thư đã đến tham dự. Không ngờ trong bữa tiệc, Khương nhị tiểu thư lại xảy ra mâu thuẫn với Chu tiểu thư. Đợi đến khi tiệc tan, không biết thế nào, hai người họ lại đến ao Bích Hà cùng nhau. Khương nhị tiểu thư... đẩy nhị Chu tiểu thư xuống nước, và bị người khác nhìn thấy. Thái hậu nương nương nói việc này cần ngài đích thân giải quyết."

Hoàng thượng nhíu chặt mày, không nói ra sự phiền hà, rời khỏi phòng đi đến viện bên cạnh.

Như Ý đợi đến khi Hoàng thượng bước qua ngưỡng cửa mới dám nhìn vào trong phòng.

Thấy Khương Tuyết Chân nằm nghiêng trên bàn, mái tóc dài buông xõa xuống dưới, khóe môi rỉ máu. Đôi môi nhuốm máu đỏ thẫm, tương phản rõ rệt với khuôn mặt tái nhợt. Như Ý hoảng hốt, vội đưa tay bịt miệng, run rẩy gọi theo Hoàng thượng đang chuẩn bị rời đi: "Hoàng thượng, Thái phi nương nương... nương nương thổ huyết rồi..."

-còn tiếp-