Chương 5.1: Bây giờ là lúc vật về chủ cũ

Có tiếng vang phát ra bên trong cung Càn Thanh, Tào An đứng bên ngoài lo sợ, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, tính khí Hoàng thượng không hề ôn hòa như vẻ bề ngoài, sau này hắn hầu hạ phải cần thận hơn.

Nửa khắc sau, Tào An nghe thấy tiếng Hoàng thượng gọi người vội vàng đẩy cửa đi vào, thấy bệ hạ đang xem tấu chương như mọi khi, nếu không phải thấy trên mặt đất còn cái giá đèn bị vỡ, Tào An còn nghĩ bên trong chưa từng xảy ra chuyện gì.

Tào An gọi người vào dọn dẹp, sau đó pha thêm một tách trà cho Hoàng thượng. Hoàng thượng liếc nhìn hắn: “Đi gọi Trương Tuyền tới đây.”

Trương Tuyền là Thủ lĩnh mới của Cấm về quân, lúc còn ở Kinh Châu đã đi theo Hoàng Thượng, bây giờ Hoàng thượng vừa lên nắm quyền, Trương Tuyền cũng được hưởng vinh hoa phú quý.

Tào An vội vàng lui ra ngoài cung, không lâu sau Trương Tuyền tiến vào, quỳ gối cúi đầu: “Bệ hạ, thần đợi lệnh!”

Hoàng thượng hạ bút, hỏi hắn: “Những kẻ vô dụng trong Cấm quân đã bị loại bỏ hết chưa?”

“Thần tuân theo chỉ dụ của bệ hạ, đã loại bỏ hết những kẻ ăn không ngồi rồi trong Cấm quân, và bổ sung thêm hơn năm mươi người, hơn năm mươi người này phần lớn là thuộc hạ cũ của bệ hạ, số còn lại là những người được chọn lọc từ quân đội, đều là những người thông minh và mạnh mẽ.”

Hoàng thượng ừ một tiếng: “Còn những kẻ ngu trung với tiên đế?”

“Thần đã đưa họ ra khỏi Cấm quân, hiện khu vực xung quanh lăng mộ thiếu người canh gác, thần xin bệ hạ điều họ đến đó để trông coi lăng mộ.” Trương Tuyền nói.

“Trẫm chuẩn cho ngươi, khi nào có cơ hội thì đuổi bọn chúng đi.”

“Vâng ạ.”

Hoàng thượng lấy khăn lau vết mực đỏ dính trên tay: “Hắn đã khai ra hết những kẻ từng tham gia hãm hại Thái tử Chương Hoài chưa?”

Trương Tuyền một phong thư trong tay áo đưa cho Hoàng thượng: “Những kẻ hắn khai ra thần đã ghi hết trong phong thư này, bệ hạ hãy xem qua.”

Hoàng thượng mở phong thư, cẩn thận xem xét từng cái tên từ đầu đến cuối, sau đó gấp lại và đốt cháy trên ngọn nến: “Trẫm đã thay hắn ngồi lên long ỷ, hắn và những kẻ đó cũng nên nếm trải nỗi đau mà trẫm và phụ hoàng đã phải gánh chịu.”

“Không phải thay thế, thiên hạ vốn dĩ chính là của bệ hạ, là bọn họ cướp đi những gì thuộc về người, bây giời coi như vật về chủ cũ thôi.” giọng Trương Tuyền khẽ run, ẩn hiện sự xúc động.

Trong đầu thiên tử hiện lên khuôn mặt lạnh lùng của Khương Tuyết Trân, bật cười chế nhạo: “Vật về chủ cũ.”

Hắn thổi bay tro tàn trên bàn, rồi nói: “Canh chừng hắn cẩn thận, đừng để hắn chết, trẫm còn có việc cần đến hắn.”

--

Bên phía điện Hoàng Lân, Hoàng thượng vừa đi, Chu Thái Hậu cũng giả vờ dặn dò Như Tú chăm sóc Khương Tuyết Trân cho tốt, sau đó thong thả rời đi.

Mấy tháng nay, điện Hoàng Lân bị Thục Thái phi chèn ép , Hiền Thái phi suy đoán Khương Tuyết Chân sẽ không còn gì thứ tốt để bồi dưỡng thân thể, bèn kêu Như Tú theo mình về cung lấy một ít đồ mang về.

Mọi người đều tản đi, cửa cung Hoàng Lân đóng chặt, nhìn từ bên ngoài thật sự giống như đang bị cấm túc.

Nhưng ở bên trong, Khương Tuyết Chân đã tỉnh từ lâu, Trương ma ma nhìn vết thương trên tay nàng, đau lòng nói: “Sao nương nương không tránh đi, người nhìn vết thương xem? May mà thái y đến kịp, không biết có để lại sẹo không nữa.”

“Nếu tránh thì vết thương sẽ nhỏ, Thái Hậu nhất định sẽ chuyện lớn hóa chuyện nhỏ, Thục Thái phi sẽ không bị phạt, vết thương cũng trở nên vô ích.” Khương Tuyết Chân bình tĩnh nói.

Như Tú mang giỏ chạy từ bên ngoài vào trong, cười rạng rỡ nói: “Nương nương, Hiền Thái phi thật đúng là người tốt, cho nô tỳ rất nhiều nhân sâm và tổ yến, còn tặng một bình cao Ngọc Cơ, nói là có thể trị sẹo.”

Trương ma ma vui vẻ: “Hiền Thái phi thật tốt bụng, nếu không có Thái phi, nô tì sợ rằng Hoàng thượng sẽ không biết mà đến.”

Khương Tuyết Chân cười cười, không lên tiếng.

“Bệ hạ nói phạt Thục Thái phi đi canh giữ lăng mộ, nhưng cũng phạt cấm túc nương nương, chẳng phải vẫn còn ý định trả thù sao, đúng là lòng dạ hẹp hòi.” Như Tú lẩm bẩm.

Nói xong thấy thì nhìn thấy Khương Tuyết Chân tự nhìn vào bàn tay bị thương ngẩn người, lại nghĩ bữa tối nương nương còn chưa ăn được gì đã bị Thục Thái phi đến làm loạn, trong lòng nghĩ muốn đến phòng bếp làm một ít tổ yến tấm bổ cho nàng.

Trong phòng chỉ còn lại hai người, lúc này Trương ma ma mới nói: “ Chu Thái Hậu mùng mười này mở một bữa tiệc, còn muốn Hoàng thượng tham gia, nô tỳ đoán là chuẩn bị cho việc tuyển tú.”

Khương Tuyết Chân im lặng một lúc lâu mới nói: “Hôm yến tiệc đó, không biết Khương gia sẽ đưa ai tới đây?”

Trương ma ma nhỏ giọng: “Có lẽ là nhị tiểu thư……”

“Ta đã không còn hữu dụng nữa, Khương Minh muốn vào Nội các, người tới nhất định phải là Khương Nhu Uyển.” Khương Tuyết Chân khẽ cười nói.

Trương ma ma không khỏi bật cười: “Vậy thì bọn họ đã tính sai rồi, năm xưa bệ hạ suýt gϊếŧ chết nàng ta.”

Năm đó Tinh Lan đúng là suýt chút nữa đã gϊếŧ Khương Nhu Uyển thật.

Khoảng nửa năm sau lễ trưởng thành của Khương Tuyết Chân, Tinh Lan cũng đã ở lại nhà cũ suốt nửa năm đó. Sau khi vết thương của hắn lành lại, thỉnh thoảng hắn trốn ra ngoài, mỗi lần về đều mang theo quà cho nàng, khi thì là đồ ăn vặt, khi thì là trang sức.

Ấn tượng sâu sắc nhất là lần hắn mang về một cây trâm vàng khảm đá quý, hình mây và phượng hoàng, nói rằng đó là vật duy nhất mà mẹ hắn để lại trên thế gian, và hắn muốn thấy nàng đeo nó.

Ngay khi vừa nhìn thấy cây trâm, nàng đã biết hắn không phải là kẻ làm thuê như hắn đã nói. Hắn đã giấu đi thân phận của mình, và thân phận thực sự của hắn không giàu sang thì cũng quyền quý.

Nàng không nhận cây trâm, nhưng Tinh Lan đã lén bỏ cây trâm vào hộp trang điểm của nàng. Khi trang điểm cho nàng Như Tú đã nhìn thấy cây trâm đó, vừa cười tủm tỉm vừa trêu chọc: “Đây là quà của Tinh Lan phải không ạ?”

Khương Tuyết Chân còn chưa kịp trả lời, Như Tú đã cài cây trâm vào tóc nàng, rồi đưa gương đồng cho nàng xem. Nàng nhìn thấy mình trong gương, đôi mắt hổ phách tròn xoe, tóc của thiếu nữ mềm mại, cây trâm thì lại quá nặng, đè lệch mái tóc, cảm giác nó sẽ rơi xuống đất bất cứ lúc nào.

Nàng hoàn toàn không hợp với cây trâm đó, thế nhưng tim nàng lại đập mạnh đến mức không bình thường. Nàng cảm thấy tai mình nóng bừng lên, đây không phải là điều mà nàng muốn. Nàng đưa tay tháo cây trâm ra và đặt lại vào hộp trang điểm, nghe thấy Như Tú lẩm bẩm: “Rõ ràng là rất đẹp mà, Tinh Lan nhìn thấy chắc chắn sẽ rất vui.”

“Không đẹp!” Khương Tuyết Chân úp gương đồng xuống bàn trang điểm, quay đầu lại đã thấy Tinh Lan đứng bên cửa sổ rồi, không biết hắn vào từ lúc nào.

Những lời vừa rồi chắc chắn hắn đã nghe được, chàng trai không giấu được vẻ thất vọng trên gương mặt.

Khương Tuyết Chân cũng cúi đầu.

Sau ngày hôm đó, cả hai bắt đầu chiến tranh lạnh, Tinh Lan không đến tìm nàng suốt nửa tháng trời.

Lúc đó Khương Minh đã là Binh Bộ thị lang, tiên đế cử ông ta đi Giang Nam giám sát quân vụ ven biển, trên đường đi có qua Ứng Thiên, Khương Minh dẫn theo Mạnh thị và Khương Nhu Uyển đến nhà cũ, tiện đường thăm Khương Tuyết Chân.

Ở trước mặt Khương Minh và Mạnh thị, Khương Tuyết Chân luôn tỏ ra rất ngoan ngoãn, Mạnh thị quan sát nàng hồi lâu, nở nụ cười hiền hậu: “Đại tiểu thư nhà ta càng lớn càng xuất chúng, nếu gả cho Phục Lâm, thì đúng là phúc lớn của nó.”

Khương Tuyết Chân cúi đầu rũ mắt, nghe thấy tiếng thở dài nặng nề của Khương Minh. Nàng biết, ông ta đang hối hận vì đã hứa gả nàng cho Mạnh Phục Lâm.

Bọn họ ở lại Ứng Thiên ba ngày. Ngày thứ hai, Khương Tuyết Chân theo Trương ma ma tưới hoa trong tiền viện. Như Tú đến nói với nàng rằng Khương Nhu Uyển đang đợi nàng trong khuê phòng. Khương Tuyết Chân vội vàng trở về phòng, vừa vào đã thấy Khương Nhu Uyển đang lục lọi hộp trang điểm của nàng, lấy cây trâm ra và cài lên đầu nàng ta.

- còn tiếp -