Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mục Thần Ký

Chương 44: Tổ sư Thiên Ma

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thôn dân của Trương trang trại vây tới trước, một người vội vàng nói: "Có một phu canh mới chết!"

Ông lão kia suy tư chốc lát, nói: "Thi thể phu canh đã chôn cất chưa? Chắc chắn hắn là yêu ma, có thể thi thể sẽ có biến hóa khác."

Thôn dân của Trương trang trại sợ hết hồn, vội vã dẫn hai người đi tới trước ngôi mộ của phu canh, nói: "Mới chôn ngày hôm qua, hai vị đại sư... "

Ông lão kia chỉ tay một cái, mộ đất tách ra hai bên, một cái quan tài da mỏng trong hố đất từ từ bay lên, trôi nổi trước mặt mọi người.

Độp độp độp --

Từng cây đinh trên quan tài tự động rơi ra, nắp quan tài xốc lên, quan tài rơi xuống đất, thi thể của phu canh lại vẫn còn lơ lửng trên không trung, khuôn mặt bị lá cờ trắng bao phủ.

Một già một trẻ này lấy lá cờ trắng kiểm tra một hồi rồi liếc mắt nhìn nhau, yên lặng gật đầu. Lão giả lẩm bẩm, chỉ tay một cái, thi thể của phu canh lập tức bốc cháy, chốc lát liền hóa thành tro tàn.

Rất nhiều thôn dân vội vã bái tạ, dâng lên vàng bạc làm thù lao. Thiếu niên kia vội vã xua tay, lão giả nói: "Vô công bất thụ lộc, có công tất được lộc, thu đi."

Lúc này thiếu niên mới thu thù lao. Lão giả hỏi: "Thiếu niên chém chết đại xà ở nơi nào? Bên cạnh có những ai thế?"

"Là người Tàn Lão thôn, bên cạnh có người mù và Tư bà bà. Men theo sông đi lên, cách nơi này hơn bốn mươi dặm."

Lão giả cảm ơn, một già một trẻ đi ra Trương trang trại, men theo bờ sông mà lên.

Đi được mấy dặm đường, ông lão kia thở dài, nói: "Người chết như đèn tắt, ngọn đèn của Mạc đường chủ đã tắt. Phu canh kia chính là Mạc đường chủ của Thánh giáo ta, Tự Tại Tiên Thiên công của hắn đi nhầm đường rẽ, dùng trẻ mới sinh tu luyện, tuy là chết vẫn chưa hết tội, nhưng dù sao cũng là đường chủ của Thánh giáo ta. Người gϊếŧ hắn nghi là Thương Thần, đã đóng đinh hồn phách và thân thể hắn. Trên lá cờ trắng có vết kiếm, trước khi Mạc đường chủ gặp phải Thương Thần thì đã gặp nàng, giáo chủ phu nhân."

Thiếu niên yên lặng nghe.

Lão giả nói: "Giáo chủ phu nhân vẫn là thần long thấy đầu mà không thấy đuôi, đang ẩn trốn, cao thủ Thánh giáo ta tiến vào Đại Khư tìm kiếm tung tích của nàng, đến nay vẫn không có thu hoạch, không hề nghĩ rằng Mạc đường chủ lại gặp nàng ở đây. Tổ sư, lần này không uổng công khổ cực của chúng ta."

Thiếu niên kia mở miệng, âm thanh cực kỳ già nua, mạnh mẽ vang vọng: "Sau khi giáo chủ phu nhân gϊếŧ giáo chủ, đánh cắp thánh điển Đại Dục Thiên Ma kinh của giáo ta. Nàng vừa đi là bốn mươi năm, đáng thương chúng ta cũng tìm nàng bốn mươi năm, rốt cục tìm được."

Sáng sớm, trong Tàn Lão thôn, sau khi điểm tâm xong thì dược sư chuyển trưởng thôn ra cổng, dựng lên một cái bếp lò nhỏ, đun nước, rót một bình trà, sau đó liền nghe thấy trong thôn truyền đến tiếng kêu của Kê Bà Long.

"Gà đẻ trứng rồi, Mục nhi, đến chuồng gà lấy trứng."

Tư bà bà giục Tần Mục đi lấy trứng gà, Tần Mục vừa chui vào chuồng gà liền bị con Kê Bà Long kia đánh cho chật vật chạy loạn, mổ cho đầu, mặt hắn đầy máu.

Con Kê Bà Long này cực kỳ hung ác, há mồm phun ra một luồng lửa như con rắn dài hơn trượng, lông gà cũng sắc bén như kiếm, móng vuốt có thể vê khối thép thành bùn, Tần Mục chiến đấu cùng con gà mái này, phát hiện không phải là đối thủ vội vàng bỏ chạy.

"Mục nhi, ngay cả sức trói gà mà con cũng không có sao?" Đồ tể nhìn Tần Mục đang bị Kê Bà Long rượt chạy khắp thôn, ha ha cười nói.

Tư bà bà nhân cơ hội lượm trứng gà, con Kê Bà Long kia đuổi không kịp Tần Mục, vênh vang đắc ý trở về chuồng của mình, phát hiện trứng đã mất, lại giận dữ, lần thứ hai truy kích thiếu niên, đuổi đánh tới cùng.

Một phen náo nhiệt qua đi, Tần Mục phấn chấn tinh thần, quét bay tinh thần uể oải vì bị Kê Bà Long đánh bại, mang dao mổ lợn và kiếm nang lên lưng, lại mang thêm một cái chuỳ sắt lớn trước ngực rồi nhét vào ngực mấy viên Cố Nguyên Đan, nhấc theo thiền trượng Khích Khí La, tràn đầy phấn khởi ra thôn.

Ngày hôm nay là lần đầu tiên hắn ra ngoài săn thú một mình, Tần Mục đã sớm ước mơ ngày đó, chỉ là bị Kê Bà Long đả kích một hồi dù sao cũng hơi mất hứng.

Hắn vừa mới ra khỏi làng, liền thấy trước mặt có một già một trẻ hướng về Tàn Lão thôn đi tới, như hai đạo nhân đang vân du bốn phương.

Một già một trẻ này dừng lại nơi cổng thôn, nhìn trưởng thôn cùng dược sư đang uống trà, chào hai người, nói: "Có thể cho xin một chén trà uống được không?"

Lông mày trưởng thôn khẽ hất, nói: "Có khách từ phương xa tới, sao dám thất lễ?"

Dược sư châm trà cho một già một trẻ này, hai người ngồi xuống, thiếu niên kia ngồi đối diện trưởng thôn, lão giả lại đứng một bên.

"Vị này chính là thiếu niên gϊếŧ rắn sao?" Lão giả từ mi thiện mục, nhìn Tần Mục một cái, cười hỏi.

Tần Mục đang muốn nói chuyện thì trưởng thôn nhàn nhạt nói: "Mục nhi, nơi này đã không có chuyện của con, con đi ra ngoài làm chuyện của mình đi."

Tần Mục gật đầu, đi vào trong rừng.

Đợi đến lúc hắn đi xa, thiếu niên ngồi đối diện trưởng thôn mở miệng, âm thanh cực kỳ già nua, nói: "Chúng ta từng gặp qua rồi chứ?"

Trưởng thôn gật đầu: "Xin chào."

Thiếu niên lộ ra nụ cười, nói: "Người cùng thời chúng ta kia còn sống đã rất ít, không còn mấy người, hiếm thấy gặp được ngươi, ta rất vui vẻ."

"Ta cũng thế." Trưởng thôn không mặn không nhạt nói.

Thiếu niên cười nói: "Ta tới gặp Tư bà bà. Đã bốn mươi năm nay giáo ta không có giáo chủ, Tư bà bà cần cho chúng ta một câu trả lời."

Trưởng thôn lắc đầu nói: "Tiến vào thôn này liền không còn quan hệ với ngoại giới."

Ánh mắt thiếu niên lấp lóe, nói: "Thế thì ta không vào, ngươi bảo nàng ra đây đi, ta có lời hỏi nàng."

Trưởng thôn lắc lắc đầu: "Nàng đã ra ngoài."

Ông lão kia không nhịn được, đang muốn nói chuyện thì thiếu niên giơ tay, cười nói: "Bốn mươi năm còn chờ được, không cần nóng lòng nhất thời. Chấp pháp trưởng lão, giáo chủ phu nhân không ở trong thôn, ngươi gọi lực sĩ đến, lập một thôn ở đây, chúng ta phải qua đêm ở chỗ này."

Ông lão kia khom người vâng dạ, một luồng ma khí từ đỉnh đầu phóng thẳng lên trời hóa thành một chữ "Lệnh" to lớn giữa không trung.

Thiếu niên chậm rãi uống trà, qua một canh giờ, thôn dân Tàn Lão thôn bỏ dỡ công việc của mình, đi ra ngoài thôn, dồn dập ngẩng đầu nhìn.

Bên trong núi rừng, từng người khổng lồ thân thể to lớn, bắp thịt dữ tợn cất bước trong rừng, nơi bọn họ đi qua rừng cây ngã đổ, những người khổng lồ này, bốn người hợp sức khiêng một tượng đá, tổng cộng có bốn cái tượng đá, thở hồng hộc đi tới, bước chân lướt qua, núi đá bị giẫm thành bùn, theo những kẽ hở giữa các ngón chân bọn họ tràn ra bên ngoài!

Sắc mặt mười sáu người này đỏ lên, hiển nhiên tượng đá vô cùng nặng nề, mặc dù là lực sĩ như bọn họ cũng có chút không chịu đựng nổi.

Mười sáu người khổng lồ cẩn thận từng li từng tí một đặt tượng đá xuống, để ở bốn góc Đông Nam Tây Bắc, ngay bên cạnh Tàn Lão thôn.

Cũng không lâu lắm, lại có một chiếc lâu thuyền lái tới, dừng lại bên bờ sông, hơn trăm thợ mộc từ trên thuyền bước xuống, đốn cây cạnh Tàn Lão thôn, dựng phòng ốc, sau nửa canh giờ, một lầu gỗ thành hình, đầy đủ mọi thứ đồ gia dụng. Những thợ mộc này trở lại trên thuyền, chuyển xuống những dụng cụ như nồi, chén, gáo (dụng cụ múc nước), thìa bằng vàng, sau đó lên thuyền, lâu thuyền chạy khỏi bờ sông, giương buồm đi.

Tiếp theo, lại có một chiếc lâu thuyền lái tới, từ trên thuyền xuống một số thợ sơn, quét sơn vào đồ gia dụng cùng lầu gỗ, sau khi xong việc cũng lên thuyền rời đi.

Sau đó, lại tới một thuyền thợ đá, khai thác đá núi, điêu khắc thành từng tượng đá, đánh bóng phiến đá, trải bằng lên mặt đất trong thôn, sau đó cũng lên thuyền rời đi.

Lại sau một lát, một vị đại hán râu quai nón phong trần mệt mỏi tiến tới, khom người nói: "Tổ sư! Chấp pháp sư huynh."

Lão giả kia nói: "Tả sứ, thôn đã xây xong, tìm cho mình một phòng đi."

Đại hán râu quai nón tiến vào thôn mới xây cạnh Tàn Lão thôn, đi vào một căn phòng rồi ngồi xếp bằng xuống, im lặng không lên tiếng.

Lại qua chốc lát, một vị lão phụ quần áo lam lũ đi tới, chào thiếu niên và lão giả rồi cũng tiến vào thôn tìm phòng trống ở lại. Sau đó lại có một ngư ông ngồi trên một chiếc thuyền con đi tới nơi này, thuyền con dừng ở bờ sông, ngư ông thì cõng giỏ cá cầm theo cần câu tiến vào thôn ở lại.

Lại không lâu nữa, tiếp tục có một số người kỳ kỳ quái quái tiến đến, có người như là tài chủ, có người như là thương nhân, còn có người như là tiên sinh trường tư thục, thư sinh đi thi, gái lầu xanh, các ngành các nghề, không thiếu gì cả.

Sắc mặt Mã gia nghiêm nghị, thấp giọng nói: "Thiên Ma giáo 360 nghề, 360 đường, 360 đường chủ, năm đó trải khắp thiên hạ, vô cùng thần bí. Không nghĩ tới đường chủ 360 đường này bốn mươi năm qua đều tiến vào Đại Khư, tìm kiếm giáo chủ phu nhân của bọn họ. Chỉ e bọn họ đều đã tới nơi này, ngay sát vách chúng ta!"

Nụ cười trên mặt người què càng đậm, nói: "Tư lão thái bà ở đâu? Những người này đều là đến tìm nàng!"

Người điếc nói: "Ta thấy bà ta biến thành một con hoẵng, rời thôn trước Mục nhi một chút, chắc là lo lắng Mục nhi một mình ra ngoài săn thú, không yên tâm với an nguy của nó nên âm thầm bảo vệ. Chỉ sợ hiện tại nàng còn chưa biết Thiên Ma giáo đã tìm đến nơi này. Thiên Ma giáo, cơ hồ chuyển toàn bộ giáo phái đến sát vách chúng ta rồi!"

...

Tần Mục hướng vào rừng sâu núi thẳm mà đi, sau một lát, một con con hoẵng móng chân nhẹ nhàng chạy tới, hết nhìn đông tới nhìn tây một hồi, không phát hiện tung tích của Tần Mục, con hoẵng này đang buồn bực thì đột nhiên Tần Mục từ trên cây nhảy xuống, cười nói: "Bà bà, nếu đã cho con một mình săn thú thì kính xin bà bà trở lại thôi, tự con có thể chiếu cố tốt chính mình."

Con hoẵng kia cáu giận nói: "Tiểu tử thúi, cẩn thận ngươi chết ở bên ngoài!" Dứt lời, lắc lắc cái đuôi ngắn nhỏ chạy mất.

Tần Mục tiếp tục đi về phía trước, cũng không lâu lắm nhìn thấy một con voi lông dài uống nước bên hồ, cười nói: "Bà bà, con thật sự có thể chiếu cố chính mình, không cần đi theo."

Con voi lông dài kia nổi giận, giẫm bốn vó lên, vọt về phía hắn, Tần Mục lưu chuyển nguyên khí, dao mổ lợn xám trắng ra khỏi vỏ, đằng đằng sát khí nói: "Nếu không phải bà bà, vậy thì gϊếŧ!"

Con voi lông dài kia quay đầu bỏ chạy, miệng nói tiếng người: "Ngay cả bà bà cũng gϊếŧ, về thôn đánh mông con!"

Tần Mục lắc lắc đầu, đi tiếp sáu, bảy dặm nữa, ngẩng đầu hướng về một con chim lớn trên trời bất đắc dĩ nói: "Bà bà, bà thật không cần phải đi theo sau con."

Con chim lớn kia nghiêng đầu nhìn hắn một cái, không hề bị lay động, vẫn xoay quanh.

Ánh mắt Tần Mục lấp lóe, nắm một đám đá trên mặt đất, bấm tay gảy liên tục, từng viên đá phá không, nhưng cao thấp không giống nhau, bắn ra liên tục hơn mười cục đá, Tần Mục lập tức tung người nhảy lên cục đá thứ nhất, bước chân phát lực, nhảy đến cục đá thứ hai, cứ thế tới giữa không trung, xuất hiện bên cạnh con chim lớn kia.

Đột nhiên con chim lớn kia nói tiếng người, kêu lên: "Được rồi được rồi, ta không theo là được!" Dứt lời, đập cánh bay đi.

Tần Mục từ giữa không trung rơi xuống, bịch một tiếng rơi trên mặt đất, hai chân rơi lún sâu vào bùn khoảng một tấc. Thiếu niên ngẩng đầu, con chim giữa không trung đã không còn tăm hơi.

"Chắc chắn bà bà còn có thể đi theo."

Tần Mục lưu ý bốn phía, không có phát hiện dị thường gì, lại đi ra mấy dặm, phía trước có một thác nước, núi cao nước trong, bên cạnh thác nước có một cái nhà tranh, bên ngoài nhà tranh vậy mà có một tượng đá, một nửa chìm vào trong đất, một nửa lộ ra bên ngoài, xiêu vẹo.

Trong nhà tranh có khói bếp bay lên, đương nhiên là có người sinh sống ở đây.

"Hoang sơn dã lĩnh này, tại sao có thể có người ở lại? Lẽ nào là cao nhân tiền bối ẩn cư ở đây?"

Hắn mới vừa nghĩ tới đây liền thấy một con cáo trắng tinh từ trong nhà đi ra, lấy cái ống trúc rồi lại trở về nhà tranh.
« Chương TrướcChương Tiếp »