Chương 1: Mọt sách Vân Tứ

“Cậu còn muốn làm nữa không hả?”

Ông sếp gào to một tiếng, giận đến mức bốc khói, giờ đây lão ta đang điên tiết hết cả người.

Vân Tứ buồn bã ôm lấy quyển “Hồng Lâu Mộng” trong lòng, đi làm mà mải mê ngồi đọc sách đúng là không ổn thật, hắn đuối lý nên cũng không dám hó hé nửa câu. Hắn ngẩng đầu lên, ngước đôi mắt đỏ hoe nhìn sếp, thẽ thọt thưa: “Lâm Đại Ngọc chết là tôi đã không muốn làm gì nữa rồi!”

Thế là Vân Tứ thất nghiệp.

Phải nói rằng Vân Tứ cũng không có khuyết điểm gì lớn, ngặt nỗi lại mê sách như điếu đổ. Và con mọt sách này cũng vì vậy mà để lại các câu chuyện truyền kỳ làm bạn bè nói mãi không dứt.

Đầu tiên, nghề nghiệp hắn yêu thích nhất chính là nhân viên quản lý thư viện —— Bởi trong mắt hắn, có sách hay để đọc thì chết đói cũng đáng. Xưa kia “ai đó” đã từng hăm hở đi ứng tuyển, nhưng người ta lại ngại bằng cấp của hắn cao quá nên đã từ chối. Điều này đã làm cho Vân Tứ buồn rầu rất lâu, chỉ vì bản thân có học vị tiến sĩ mà không thể làm công việc trong mơ của mình, không lẽ học cao quá cũng có tội à? Nghe nói cuối cùng vị trí đó rơi vào tay đứa cháu trước kia từng bị đuổi khỏi đại học của quản lý thư viện. . .

Tiếp theo, hắn luôn nghĩ rằng mọi người cũng thích đọc sách giống mình. Thời học thạc sĩ hắn đã từng có một cô bạn gái, nhưng sau này lại bị người ta “đá”. Tất cũng chính là do món quà vào lễ tình nhân, Vân Tứ đã tặng người ta một quyển “Chiến tranh và hoà bình” phiên bản kỷ niệm được xuất bản vào năm 2029. Hắn nói với cô bạn gái rằng: “Đây là cuốn tái bản đặc biệt nhằm kỷ niệm 200 năm tuổi của Lev Nikolayevich Tolstoy, mong là em sẽ thích nó!”

Cô nàng cầm lấy quyển sách trong cơn ngượng ngùng, vất vả lắm mới ném được quyển sách vào mặt hắn, làm con mọt sách này sưng mặt hết mấy ngày.

Vẫn chứng nào tật nấy, hắn rất hay để tâm những chuyện không đâu. Ngày lễ tình nhân đó Vân Tứ quay về phòng ngủ trong ký túc xá, miệng lẩm bẩm: “Không lẽ là do cô ấy học bên học viện âm nhạc nên không biết tiếng Nga ư? Biết vậy thì tặng bản tiếng Trung cho cô ấy rồi!”

Ông anh trong phòng ngủ bèn trích dẫn câu nói của Lev Nikolayevich Tolstoy, nói bằng tiếng Nga chính cống: “Ai cũng có khuyết điểm, tựa như một quả táo bị cắn bởi Thượng Đế. Có người bị cắn một miếng khá lớn, đó là bởi vì Thượng Đế rất thích mùi thơm của họ! Còn chú mày thì bị Thượng Đế cắn chỉ còn lại ‘chút xíu’ mà thôi!"

“Hỡi Tiểu Nhị Lang... Lưng đeo cặp sách đi đến trường...”

Tiếng di động vang lên, đây là một bài hát vào hai trăm năm trước được Vân Tứ tìm được trong một quyển sách rất cổ, thế là hắn bèn dựa theo nhạc phổ trong sách cài làm nhạc chuông luôn. Bài ca trong sáng, nghe nói hai trăm năm trước ai cũng biết hát.

“A lô?”

“Anh tư! Anh đi chưa? Em tới rồi đấy!”

Vân Tứ nghe xong, bèn tát mạnh mình một cái! Sao mình lại quên mất hôm nay là ngày tụ họp của trại trẻ mồ côi được chứ? Tất là đều là lỗi của quyển sách chiều hôm qua! Vốn là muốn xin nghỉ phép để tham gia buổi tụ họp, thế nhưng lại xảy ra mâu thuẫn với ông sếp vì mải mê đọc sách! Kết quả là giờ thất nghiệp luôn rồi! Thật ra chuyện này cũng có vài sự cố ý trong đó, “người nào đó” đã không cho phép hắn làm tiếp nữa rồi!

Sau khi ném quyển “Từ Hà Khách Du Ký” sang một bên, Vân Tứ rời giường. Mở tủ quần áo lấy bộ quần áo duy nhất được ủi gọn gàng ngăn nắp ra, thay xong bèn ra ngoài ngồi xe buýt. Tuy rằng thời gian gấp gáp nhưng hắn không hề luống cuống chút nào, vẫn giữ được nét nho nhã của một con mọt sách. Ngồi trên xe buýt, lặng lẽ đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, khí chất đầy học thức cùng với ánh mắt sâu lắng ấy đã đốn tim biêt bao cô gái ngồi xung quanh.

Người ta có câu “Không thể trông mặt mà bắt hình dong”, lúc bước vào thế giới của hắn thì mới biết nó thật nhàm chán và buồn tẻ biết bao.

Đằng sau cuộc sống trông có vẻ hoang đường này có một nguyên nhân vô cùng sâu xa. Cho tới nay, Vân Tứ vẫn luôn nửa thật nửa giả lấy hình tượng mọt sách bao bọc lấy con người thật của mình.

Lúc những đứa trẻ khác trong viện mồ côi đang chơi đùa, hắn lại làm ra vẻ siêng năng ham học, được các thầy cô khen ngợi, hắn làm như vậy chỉ đơn giản là muốn được phát thêm một viên kẹo so với người khác.

Từ ngày đi học, Vân Tứ càng cố gắng hơn. Những người khác có gì? Có cha có mẹ và một mái ấm hạnh phúc. Còn hắn có gì? Những thành thích cao tít tắp làm người khác ngưỡng mộ ấy chính là thứ duy nhất hắn có thể ganh đua với các bạn cùng lớp.

Có thể là do ám thị tâm lý, cũng có thể là do sở thích được bồi dưỡng từ nhỏ, hắn đã bắt mê mẩn đọc sách một cách hoàn toàn tự nhiên.

Trong một sân nhỏ của viện mồ côi vô cùng sôi nổi, trên bức biểu ngữ viết: “Hoan nghênh các con về nhà!”

Đây là buổi tụ họp mỗi năm một lần.

Lúc Vân Tứ đến, người anh em Tề Ngũ đã đứng đón trước cửa.

“Anh tư! So ra thì nhà anh gần nhất, nhưng lại tới trễ nhất, có phải lại bị quyển sách nào làm cho mê mẩn rồi không?”

“Ha ha... Thằng năm!”

Anh em ôm nhau thắm thiết.

Thứ mà các cô nhi xem trọng nhất là tình anh em duy nhất mà họ có! Bởi họ đều lớn lên từ hai bàn tay trắng, không ai hiểu nhau hơn họ cả.

Buổi tụ họp ở viện mồ côi khá nhẹ nhàng, ở đây không thể chè chén thả cửa được, sẽ quấy rầy đến những người khác. Thăm lại thầy cô, gặp lại bạn bè, đến cúng bái mộ vị viện trưởng quá cố, đến chiều tiệc sẽ kết thúc.

Vân Tứ và Tề Ngũ chuẩn bị ra ngoài uống một chén.

“Anh cả vẫn không đến!” Vân Tứ nói.

Tề Ngũ thở dài: “Đúng vậy, là do em hại các anh!”

“Anh em với nhau đừng nói vậy... ” Vân Tứ nói với giọng không để tâm. “Huyên Huyên không đến sao?”

Tề Ngũ nói: “Không có, thư ký của cha cô ấy có đến quyên góp 1 triệu điểm tín dụng. Đồng thời còn mang theo tài liệu mở rộng viện cô nhi!”

“Tiền tài... Quyền lợi... ”

Anh em, Huyên Huyên, cha của Huyên Huyên! Đây là một câu chuyện khá là máu chó.

Huyên huyên cũng là một cô gái lớn lên ở viện cô nhi, là người yêu của Tề Ngũ. Cô ấy là cô công chúa nhỏ lưu lạc nơi thế gian, mấy năm trước cha mẹ tìm thấy cô, bèn mang cô ấy trở về mái ấm nghìn tỷ của mình.

Nếu như chỉ làm bạn với nhau, đám người Vân Tứ sẽ có một tiền đồ rộng mở, nhưng nếu là chuyện tình giữa chàng nghèo và công chúa thì lại khác. Bảy huynh đệ cũng vì vậy mà trở mặt với cha mẹ Huyên Huyên.

Anh chàng nóng nảy Vân Tứ thậm chí còn thốt lên câu “Đừng khinh thiếu niên nghèo!” Chẳng phải trong tiểu thuyết đều nói vậy sao? Gây dựng sự nghiệp, cuối cùng rước công chúa về!

Cha của Huyên Huyên tươi cười gật đầu nhìn những chàng trai trước mắt, trong mắt lại tức giận cực kỳ. Lúc trước cũng bởi vì ông ta xem thường người khác mà làm cho con trai chết sớm, con gái mất tích! Người đã gầy dựng lại sự nghiệp như ông ta hiểu rất rõ câu “không bao giờ tắm hai lần trên một dòng sông”!

Vân Tứ cùng đám anh em đã biết thế nào gọi là thực lực, con đường làm quan bị cắt đứt, làm ăn thất bại, ngay cả làm công cũng không thể leo lên chức cao... Thứ quyền lực đủ để hô mưa gọi gió, cộng thêm ánh mắt sắc bén như đâm thẳng vào tim người ấy họ thực sự chưa từng có gặp.

Vân Tứ vì thích đọc sách nên được tôn trọng, cho dù ai nhắc đến hắn cũng khen ngợi không dứt. Bỗng nhiên, niềm kiêu ngạo này đã bị dẫm nát hoàn toàn.

Nếu không phải bấy lâu nay hắn luôn lẩn tránh bằng vỏ bọc của một tên mọt sách, có lẽ Vân Tứ đã phải đi nhặt ve chai hoặc nhờ chế độ đảm bảo mức sống tối thiểu để sống qua ngày rồi. Những người anh em khác lại còn khó khăn hơn.

Sau khi uống say bí tỉ trong quán, hai người họ bắt đầu nói lung tung. Họ đều là những con người kiên cường, họ đều đã từng phấn đấu vì lý tưởng của mình, nhưng từ khi bị chèn ép thì lại dậm chân tại chỗ. Đó cảm giác như là con kiến bị giam trong ly thủy tinh, cho dù con kiến đó dám gϊếŧ thần linh thì cũng vô dụng mà thôi. Chỉ khi nào ở trước mặt anh em của mình thì mới có thể thổ lộ hết mọi oan ức khó chịu trong lòng.

Tề Ngũ từng muốn cầm dao liều mạng với người đó, Vân Tứ nói: có Huyên Huyên ở đó thì cô ấy sẽ để cậu làm chuyện này sao? Đám vệ sĩ xung quanh Trần Quân sẽ để cậu đến gần hắn sao?

Vân Tứ lảo đảo về đến nhà, nhào lên giường rồi bắt đầu thϊếp đi.

“Uỳnh... Uỳnh... Uỳnh uỳnh... ”

Lầu trên vang lên một hồi nhạc trống, Vân Tứ đang say bèn nắm chặt lỗ tai, lầu bầu một câu:

“Còn có người dám làm ồn quanh nhà mình sao?”

Đây không phải là mạnh miệng, xung quanh đây vốn có vài nhà thích gây chuyện nhưng đã sớm bị hắn xử lý không dám hó hé thêm câu nào nữa rồi. Nhưng do đã quá chén nên hắn thực sự không bò dậy nổi.

“Uỳnh... Uỳnh... Uỳnh uỳnh... ”

Vân Tứ lại bị đánh thức, thế là bèn lấy chiếc nón ở bên cạnh đội vào đầu, ai dè không còn tiếng gì nữa thật. Đây là chiếc nón thực tế ảo mà hắn sẵn tay hốt về luôn vào lúc thanh toán tiền lương chiều hôm qua, coi như là một chút an ủi cho bản thân. Đây là tật xấu có từ hồi nhặt ve chai thời thơ ấu... Hắn vốn là muốn mang về nhà mở ra xem thử có linh kiện gì dùng được hay không, giờ đây hắn lại dùng để trùm đầu.

“Tít... Đang tiếp nhận sóng não... Đang khóa... Đang kiểm nghiệm... Truy cập không bình thường... ”

“Tiến vào thế giới mới... ”

Vân Tứ cảm thấy mình đang nằm mơ, bản thân đang quan sát lịch sử của một thế giới thần kỳ bằng góc nhìn Thượng Đế... Nhân loại thông minh ham học hỏi, tộc á nhân có ma pháp mạnh mẽ, tộc người thú đầy lông cường tráng, tinh linh, người lùn, rộng, cự thú...

Sau khi tỉnh lại đã là trưa ngày hôm sau, hắn vỗ cái đầu đau nhức của mình, mắt có chút khô. Thấy khát bèn muốn uống một ly nước, thế nhưng uống xong lại muốn nôn! Thế là hắn ngơ ngác ngồi đó nhớ lại những chuyện trong mộng.

“Trò chơi ư? Đã vậy còn là một thế giới chân thật nữa chứ?”

Vân Tứ ôm chiếc nón không nhãn hiệu, không số hiệu và ký hiệu ấy vào lòng, miệng thều thào. Thật ra hắn cảm thấy khung cảnh trong mộng rất giống với game online thực tế ảo trong truyền thuyết.

Khi thấy trên chiếc nón không có cái dây nào hết, hắn chợt cười, thầm mắng bản thân mình quá đa nghi. Không có dây thì sẽ không khởi động được, không khởi động được thì còn thực tế ảo cái gì nữa chứ? Hắn chưa từng nghe có thiết bị thực tế ảo nào là vô tuyến cả!

Thế là Vân Tứ bèn muốn thử đội lên thử thế nào, hắn nối cáp dữ liệu vào nón, mở công tắc điện rồi đội lên đầu!

“Tít... Đang tiếp thu sóng não... Đang quét tròng mắt... Tiến vào thế giới mới. Xin hãy đặt tên nhân vật”

Vân Tứ gõ ngay không nghĩ ngợi gì: Vân Nê.

“Nhân vật được tạo thành công... Xin hãy chọn chủng tộc trong thế giới mới... ”

Khi âm thanh vừa dứt, khung cảnh bắt đầu thay đổi, tạo hình của các chủng tộc lập tức xuất hiện ngay trước mặt hắn, thứ tự được sắp xếp theo dáng người: Tộc tinh linh, tộc người, tộc bất tử, tộc người lùn, tộc người thú...

Vân Tứ chọn ngay “tộc người” mà không cần nghĩ, những nhánh tộc khác hắn không hề quan tâm. Thân là tộc có trình độ văn mình cao nhất, nhân tộc là lựa chọn tốt nhất.

“Xin hãy chọn phương hướng nghề nghiệp!”

Vân Tứ hơi chần chờ, trước mặt là ba dòng: hệ chiến đấu, hệ pháp thuật, hệ tôn giáo. Hắn chọn tôn giáo, có tổ chức sẽ dễ làm ăn hơn.

“Xin hãy chọn nơi bắt đầu... ”

“Ngẫu nhiên!”

“Tiến vào thế giới mới... ”

Vân Tứ cứ ù ù cạc cạc truy cập vào trò chơi như thế, không ai nghĩ đến, trò chơi này sẽ thay đổi vận mệnh của rất nhiều người, bao gồm cả hắn.