Chương 11

“Điểm kiểm

tra

hóa không quá

tốt.”

Phương Mộc

nhìn bài

thi: “Có phải đề

hơi khó?”

“Ừ,

điểm

cao

nhất

lớp

là 72,

hơn phân

nửa dưới

trung bình.”

Phương Mộc gật đầu: “Biết sai ở

chỗ

nào không?”

“Câu

cuối

cùng không

ai biết

làm,

toàn

trường

nộp giấy

trắng.”

“Ừ,

rất khó.

Đề bài

rất

lắt

léo,

tụi em không

cần viết

ra phương

trình siêu việtnày,

cho

nên

nghiêm

túc



nói

cũng không quá khó.”

“Là

như

thế

nào?”

Lý Bích

cầm bút

lên.

Phương Mộc viết phương

trình

lên giấy: “Đây

là phương

trình siêu việt,

cáinày

tụi em không

học.”

“Không

có.”

“Nhưng dù em không dùng phương

trình

này,

vẫn



thể

nhìn

ra



hai

chất oxihóa

ni





thành

trong đề bài,

nếu em



thể

liên

tưởng đến ban đầu

mang ion âm,



thể

nhìn

ra

cách giải

câu

này.”

Lý Bích

lặng

lẽ

nhìn bài

thi: “Thật khó.”

“Ừ,

là đề khó,

giáo viên

làm khó

tụi em.”

Lý Bích

cuốn bài

thi

lại,

dường

như



chút

tâm sự: “Gần đây

trường

học bầucử,

chủ

nhiệm

lớp đề

cử em vào ban

hội đồng

hội

học sinh,

em

nên đi không?”

“Không phải

là phải diễn

thuyết vận động bầu phiếu sao?”

“Ừ.”

“Có

thể

thử xem,

rèn

luyện bản

thân

một

chút.”

Phương Mộc

nhớ

tới

lúc

mìnhhọc

cấp ba,

hoài

niệm

nói: “Kỳ

thực

lúc

cấp ba

anh

từng

làm việc

trong ban

hội đồng

hội

học sinh.”

Lý Bích giật giật mí

mắt:

“Em

biết,

anh

là hội trưởng.”

“…..”

Lý Bích lấy vở

số học trong cặp: “Tuần sau lại có

trắc

nghiệm số

học.”

Phương Mộc

gật

đầu.

Từ khi anh

dạy

tới nay, Lý Bích đã

liên

tục có hai

bài

kiểm

tra không

đạt trung

bình,

trước đây

thất

bại

là vì

không bỏ

công

sức,

hiện

tại chưa lấy được nền tảng nên

chưa

đạt

được

tiêu

chuẩn, Phương Mộc sợ

Lý Bích bị tổn

thương lòng tự

trọng: “Có thể

đạt

tiêu

chuẩn

hay

không

tạm

thời

không

quan

trọng, bây giờ

em có rất

nhiều vướng mắc, cần thời gian nhất định để

tháo

rút,

bất luận là ai

cũng

không

thể

đạt được thành

tích

trong

một

sớm một chiều,

hiểu chưa?”

“Ừ.”

Phương Mộc

lại

nói:

“Tuần

sau

em đưa bản

diễn

thuyết tranh cử cho

anh,

anh

xem cho em. Không chắc có

thể

có nhiều hỗ trợ, nhưng ít

ra anh cũng có

chút

kinh

nghiệm.”

Lý Bích lắc đầu: “Cái đó

tự em

viết, chuyện này là

em tranh

cử, anh không cần phải sửa cho

em.”

Phương Mộc

có chút tán thưởng

nhìn

hắn,

cười

nói:

“Có chí khí như

vậy,

xem

ra tương lai em

nhất

định

rất

có bản lĩnh, đến lúc

đó đừng quên anh, cho anh chút phúc lợi

nhé.”

Lý Bích yên lặng nhìn anh, cúi

đầu

đọc sách,

thuận

tiện

vén

áo lên xoa

xoa

cằm.

Trong

lòng

Phương Mộc nhảy dựng, ánh mắt

khó

khống

chế

nhìn

cơ bụng hoàn mỹ

không biết là

sáu múi hay tám

múi.

Quần

đùi lỏng lẻo, không

cột chắc,

tầng

cơ bụng dưới cùng giấu bên trong quần đùi, nửa lộ

nửa không.

Đó là… Tuyến

nhân

ngư*?

(Tuyến nhân ngư: là

phần

cơ bụng hai bên xương chậu tạo

thành vết

hìnhchữ

V)


Phương Mộc

đỏ mặt thoáng

nhìn

lập tức quay đầu, Lý

Bích

thả

áo xuống:

“Làm

câu này?”

“Ừ.”

Phương Mộc

mím

chặt

môi,

nhìn

vào sách không

nhìn

Lý Bích nữa.

Phi lễ chớ

nhìn, phi

lễ chớ nhìn! Thằng

nhóc

cũng

hơi quá đáng, sao bây giờ

vừa

mới nhìn đã quên mất?