Chương 29

“Hai

người

quen

nhau

à?”

Giáo

sư hỏi.

Phương Mộc

không lên

tiếng, bây giờ

anh

còn chưa hoàn toàn tỉnh táo. Lý Bích ngồi bên

cạnh

anh:

“Lúc

cấp

ba, thầy Phương

đã từng gia sư

cho

em nửa năm.”

“Tốt

lắm,

gặp người

quen.

Phương Mộc là

đệ tử

của

tôi, tôi biết cậu ấy

ít nhất cũng năm năm rồi, làm

việc

cẩn

thận,

rất

tốt.”

Giáo

sư khích

lệ vài câu, để

sinh

viên

bên cạnh mở máy

vi tính:

“Bắt

đầu đi.”

Không

chân

thật, diện mạo

khó

có thể giống như trước kia.

Sau nửa giờ, giáo sư

tắt

máy vi tính: “Cậu đã

cảm

thấy

có ích, vậy liên hệ

với trường

đại

học đề xuất giá

cả,

bên tôi cung cấp kỹ

thuật

cho

cậu.”

Lý Bích nhanh chóng viết

vào máy vi

tính: “Vâng, em đã

gửi email,

tiền

không thành vấn đề,

hay

là chúng ta thảo luận tích hợp

như

thế nào trước đã.”

Giáo

sư nhìn Phương

Mộc:

“Như

vậy đi, cậu đã

quen

biết

Phương Mộc, vậy

tôi

để Phương

Mộc phụ trách hạng mục này, cậu ấy

biết

rất rõ, nếu nhân viên kỹ

thuật

bên

cậu phát hiện vấn đề

gì,

có thể tìm

cậu

ấy.”

Lý Bích suy nghĩ một

chốc: “Được, có đôi

khi

cần thầy ấy đến

công

ty.”

Giáo

sư nhìn về

phía

Phương Mộc.

Phương Mộc

hoàn

hồn:

“Có

thể.”

“Cứ quyết

định

vậy đi.” Giáo sư nhìn đồng hồ

đeo tay rồi đứng lên: “Tôi còn

có buổi họp, các người tiếp tục thảo luận, Phương

Mộc

có chuyện

gì thì cứ

báo với thầy.”

Phương Mộc

đành

phải

gật

đầu:

“Vâng.”

Lý Bích và

trợ

lý cũng đứng lên theo: “Cảm ơn

thầy, em

sẽ tiếp tục thảo luận với

thầy

Phương.”

Cho đến lúc này

Phương Mộc mới

cảm

thấy

được chút

chân

thật.

Lý Bích thực sự xuất hiện, bất ngờ

không kịp

đề phòng,

làm

người

không lường trước được.

Nhưng

mà xa cách nhiều năm, cảm giác có

hơi xa lạ,

giống như

khi

hai người

còn trẻ.

Anh không

quá chắc chắn tình cảm với Lý

Bích.

Mà tình cảm của Lý

Bích

đối với anh, chỉ sợ

cũng

khó nói đầy đủ.

“Thầy

Phương, ở

chỗ

này là như

thế

nào,

lúc nãy giáo sư

giảng em

không

hiểu.” Lý

Bích

chỉ

vào một đoạn văn trong tài liệu: “Nên hiểu thế nào?”

“Ở đây dùng một

phương trình.”

Phương Mộc

cầm

bút lên.

Lý Bích cười: “Có hơi phức tạp, lát

nữa

thầy

Phương rảnh không, hay là

đến

nhà anh thảo luận?”

Trợ lý của

Lý Bích vội nói: “Tổng giám đốc, tối nay còn

phải

gặp

nhà đầu tư, Tạ

tổng.”

Lý Bích liếc trợ lý,

miễn

cưỡng cười cười: “Tôi quên mất.”

Phương Mộc

nhanh chóng đứng dậy: “Không

sao,

các người

bận bịu, còn nhiều thời gian mà, hai ngày nữa

thảo

luận

cũng

không trễ.”