Chương 47

Mấy tháng

sau.

Phương Mộc

cầm

hộp đồ đi

vào thang

máy,

ngẩng

đầu

nhìn

lên cười:

“Hôm

nay tan làm sớm

như

vậy?”

“Sinh

nhật

mẹ nên xin nghỉ nửa

ngày, đợi

lát

nữa sẽ lái

xe về nhà. Còn

cậu?

Cũng

tan

làm sớm à?”

“Ừ, trong

nhà có việc.”

“Ừ, sáng nay có

xem tin tức, công ty bạn

trai

cậu

đưa ra thị

trường à?

Chúc

mừng

chúc

mừng?” Nói ‘Bạn trai’ với một

người đàn

ông

vẫn có hơi

kỳ quái,

anh ta cười gượng gạo, thầm nghĩ điều kiện của hai

người này

cũng

không tệ,

sao

lại đi lên

con

đường

này

chứ?

Một tiếng

‘Đinh‘, thang máy mở

ra.

Anh ta cười khan ra

ngoài: “Gặp lại

sau.”

Phương Mộc

cũng

cười: “Hẹn gặp

lại.”

Khi về đến

nhà,

trong phòng khách tối đen. Phương

Mộc đặt hộp lên

bàn,

lấy

ra một l*иg bánh bao

trong hộp

bỏ vào khay. Anh cầm một

ly nước đi vào

phòng ngủ, ngồi ở mép giường.

Gian

phòng

cũng

là một màu đen, rèm

cửa

đóng

chặt.

Lý Bích trần thân trên đang ngủ. Phương

Mộc

cầm bánh bao nhúng giấm:

“Đã ngủ mười bốn tiếng rồi, ngồi dậy ăn

chút

gì đi.”

“Ừ…”

Lý Bích túm tay

anh

chậm

rãi ngồi dậy, tóc rối bì,

mắt

cũng

khép

hờ không quá tỉnh táo, cúi đầu

cắn

bánh

bao vào miệng:

“Nhiều giấm hơn

một

chút.”

Phương Mộc

dùng

đũa

gắp một cái khác, chấm nhiều hơn một chút. Lý

Bích

lại

cúi đầu nuốt, lần này không nói gì

nữa.

Hai người

yên lặng một đút một

ăn,

không

bao

lâu khay đã rỗng tuếch. Lý Bích uống nước súc

miệng, lại rút

ra một miếng khăn giấy lau miệng:

“Bảy

giờ tối rồi hả?”

“Bốn

giờ.

Hôm nay anh tan

làm

sớm.”

Lý Bích lấy khay trong tay anh

đặt

lên bài, kéo tay Phương Mộc vào trong quần mình, hít một hơi

thật

sâu.

Phương Mộc cúi

đầu

nói:

“Muốn

như

vậy sao?”

Lý Bích không lên tiếng,

kéo anh lên giường,

để anh bước qua

ngồi

trên

chân

mình, hai

người hôn

nhau. Mấy

tháng qua

vội

vàng

đưa ra thị

trường, mỗi ngày Lý

Bích

đều

ở công ty

mười

mấy tiếng

đồng

hồ, về nhà

lập

tức ngả người ra ngủ, đã

rất lâu không làm loại chuyện

này.

Lý Bích bóp eo

anh,

mười

ngón

tay đan xen.

Hôm nay vật kia

có hơi gấp, Phương

Mộc cau mày nhẫn nhịn, cố

gắng

thích ứng

dị vật xâm nhập. Tư

thế

của Lý Bích có

hơi bất tiện, hắn xoay người đè anh

xuống, mắt đối

mắt

với anh, chậm rãi đâm vào.

Không

bao

lâu,

Phương Mộc

khẽ

rêи ɾỉ.

Một giờ sau, trên giường

đã là

một

mảnh

hỗn loạn.

Lý Bích không nhúc nhích

nằm trên người

Phương Mộc, khẽ

vuốt

ve sau gáy anh: “Đã

đưa

ra thị trường rồi.”

“Ừ…” Cả

người

Phương Mộc đều

là mồ hôi: “Em

có thể thoải mái một chút.”

“Em bận rộn sẽ

quên

anh.”

Lý Bích hôn nhẹ lên

trán

anh:

“Tháng sau anh

phải

đến

Mỹ tham gia hội

thảo

nghiên cứu khoa học, em

đi với anh, tiện thể

đi chơi một chút.”

Phương Mộc

cười

nói:

“Được.”

Lý Bích là

người thích lên kế

hoạch, nhưng chỉ cần

lên

kế hoạch sẽ để

lại dấu vết. Mấy hôm

trước anh

dùng

trình duyệt trong máy tính của Lý

Bích,

phát

hiện

lịch

sử duyệt

web có câu

hỏi

của Zhihu.

[ Hôn

nhân

đồng

tính

ở Mỹ

có hợp pháp? ]

Lúc đó anh

rất

tò mò

xem

lịch

sử trình duyệt,

muôn

hình

muôn

vẻ,

các loại các dạng cầu hôn

công

lược, cảnh tượng lãng mạn, muốn cái gì

có cái đó.

Cảm giác hồi hộp, Phương

Mộc có hơi

khẩn

trương. Anh không biết lúc đó

phải

giả

vờ kinh ngạc như thế

nào,

thời

điểm

anh

biết

được

Lý Bích muốn cầu hôn, kỳ

thật

vẻ mặt rất

trống rỗng.

“Đêm

nay ra ngoài ăn

cơm

đi.”

Lý Bích vịn eo

anh ngồi dậy: “Khó khăn lắm mới được rảnh rỗi, chúc mừng công ty

ra thị trường,

chúc

mừng

luận

văn phát biểu của anh.”

Hai người

đều tự tắm, thay quần áo

ra ngoài.

Hai người

đến ăn cơm

tây,

vào

cửa phải mặc tây trang, Phương

Mộc

vừa vào đã

bùm

bùm trong

lòng.

Nhà hàng này tọa lạc

ở tầng cao nhất của

khách sạn, tầm

nhìn

thoáng đãng, được khen là địa

điểm

cầu

hôn lãng mạn nhất toàn thành phố. Ở

chỗ

này cầu hôn thành công, nhà hàng sẽ

mở nóc để

đôi

tình

nhân

lên trên cao mấy trăm thước thưởng

thức

sao trời.

Lái xe đến

nhà

hàng,

hai

người

ngồi

xuống bên

cửa

sổ, chọn đồ ăn.

Đêm nay Phương

Mộc ăn món

gì cũng không

ngon,

cắt

thịt

bò nát vụn. Anh

chỉ

sợ không để ý nuốt luôn nhẫn nên chỉ uống nước.

“Làm

sao vậy, không

ngon

sao?”

Phương Mộc

cười

gượng: “Không,

không tệ.”

Kỳ thực hai người đều thích ăn

món

Tứ Xuyên,

hương

cay

kích

thích, trong khoảnh

khắc

trôi

xuống

cổ,

thật

sự làm người chảy nước mắt nước mũi, ngon vô

cùng.

Sắc mặt Lý

Bích

thay

đổi:

“Không hợp miệng cũng không cần ăn, em

cũng

chỉ nghe nói thịt bò

ở đây không tệ.”

Hương

vị không

tệ, chỉ là

hôm

nay anh hơi nôn

nao.

Hai người

xấu hổ ăn

xong,

chuyện gì

cũng

không xảy

ra,

Lý Bích gọi phục vụ

tính

tiền.

Phương Mộc cũng không biết nên nghĩ như

thế

nào,

Lý Bích không có cầu

hôn,

anh

không

chắc

chắn

đây

là thở phào hay

là cái gì.

Lúc ngồi ở

trong xe,

Phương Mộc cười cười: “Hay là

chúng ta

đi ăn

lẩu?”

Lý Bích cong cong khóe môi: “Được.”

Xe dừng lại, hai người đàn ông

mặc

tây trang

ăn ngấu nghiến

không

có hình tượng

ở quán nhỏ

ven

đường. Phương Mộc giành công nói: “Thế nào, giới thiệu

tốt đúng không?”

Hương

rượu

không sợ

ngõ sâu, sợ chính là

tính

tình

kỳ quái của ông chủ. Tiệm này

rách

rưới

không có

nhân

khí,

nhưng

lẩu

rất ngon.

Nguyên nhân là

vì tính tình nóng nảy của

chủ

tiệm,

ai dám đánh giá lung tung cũng bị

đuổi

ra ngoài.

Lý Bích nói: “Chúng

ta đã

đến

sáu lần.”

Mỗi lần tới đều

tranh công, giống như sợ

mình

quên.

Lần này ăn

rất

sảng

khoái, Lý

Bích

uống

cạn nước lẩu: “Về nhà đi.”

“Ừ.”

Lúc lái xe

trên

đường lướt qua

một

tòa nhà thì Phương Mộc nói: “Nơi này cách nhà

em rất gần.”

Lý Bích cười nói: “Có muốn đi

lên xem một chút không? Ba mẹ

em không có ở nhà.”

“Được.”