Chương 20: Dày vò

Anh nói với Đường Trì:

“Được rồi, để anh suy nghĩ một chút, nếu trở về có lẽ sẽ cần một khoảng thời gian nữa.”

Đường Trì: “Không sao em có thể chờ, còn nhiều thời gian mà.”

Cậu cũng không tin Cố Vọng có thể chống cự được vẻ mặt đau khổ đáng thương cậu cố ý bày ra.

Quả nhiên Cố Vọng lại ngẫm nghĩ hai giây: “Anh sẽ cố gắng về sớm.”

Đường Trì cúi đầu khẽ ừ một tiếng, thật ra trong lòng đã cười toe toét như hoa nở rồi.

“Được rồi, mau vào đi thôi, đều đã dừng ở ngoài bao lâu rồi.”

Cố vọng đẩy cửa ra, làm động tác xin mời vào.

“Chào mừng em đến tham quan văn phòng của anh trai em.”

Ánh sáng bên trong có chút chói, Đường Trì híp mắt lại theo phản xa có điều kiện. Rèm cửa bị kéo ra, ánh mặt trời từ phương xa chiếu xuyên qua cửa kính tiến vào.

Trong văn phòng nơi nời đều được ánh mặt trời bao phủ.

Thật xinh đẹp, cũng thật ấm áp.

Ánh mặt trời hôm nay vừa vặn, gió thổi nhè nhẹ mà không nóng, rất thích hợp khẩu giao cho anh mình.

Đường Trì ngoan ngoãn ngồi trên sô pha cách đó không xa nhìn ngắm Cố Vọng làm việc.

Khi Cố Vọng ngẩng đầu nhìn cậu, dường như cậu cảm ứng được nâng tầm mắt đặt trên điện thoại lên, sau đó cười ngọt ngào với Đường Trì.

Có thể là vì ánh mặt trời buổi chiều tà loang lổ chiếu lên người Đường Trì, Cố Vọng cảm thấy nụ cười của Đường Trì ngọt một cách diệu kỳ.

Vì thế anh cũng cười dịu dàng, cúi đầu tiếp tục làm việc.

Nếu như, Đường Trì không thích phải anh, hiện tại cũng nên trở thành một người dịu dàng, nhiệt tình với việc học, kết hợp với vẻ ngoài của cậu, chắc chắn không phải lo về việc lựa chọn bạn đời tương lai. Cho dù cậu thích người cùng giới, Cố Vọng cảm thấy bản thân có thể chấp nhận được, chỉ cần người đó không phải là anh.

Suy nghĩ bắt đầu lan tràn, dần lan ra theo chiều hướng không thể không chế.

Dường như có thứ gì đó đang lặng yên trào lên từ tận sâu trong linh hồn.

Cố Vọng, mày quả thật không bằng heo chó, sao mày lại có thể như thế?

Mày biết nó là ai sao? Mày biết không?

Sao tao có thể sinh ra cái thứ như mày, không biết lễ nghĩa liêm sỉ, sưúc sinh…

Sau này chết đi tao biết đối mặt với liệt tổ liệt tông thế nào đây, lại làm sao đối mặt với lời ra tiếng vào của người đời...

Giọng nói giận dữ sắc bén, tiếng đồ vật nặng nề rời trên nền nhà cùng với vô vàn từ ngữ khó nghe đánh úp lên thân thể Cố Vọng, anh cảm thấy mình đang đứng ở một khoảng hoang vu, xung quanh không có ai, lại không ngừng có tiếng khóc lớn la ó vọt tới phía anh.