Chương 7: Ba Tiêu mẹ Tiêu

Toàn thân trên dưới đều đau nhức, Đường Nhân chạm rãi mở mắt, đẩy xuống cái tay đang vắt ngang trước ngực mình, cái khác đang nằm ở eo thuộc về hai người đàn ông, nhích người ngồi dậy, khẽ day huyệt thái dương.

Cô kinh ngạc phát hiện ra thế mà chính mình lại hoàn toàn không nhớ được những chuyện sau khi Tiêu Niệm lên giường. Vết tích hoan ái trên cơ thể không ngừng nhắc nhở cô tối hôm qua có bao nhiêu kịch liệt, Đường Nhân lắc lắc đầu, cố gắng nhớ lại, những vẫn thất bại như trước. Đôi mắt đột nhiên liếc nhìn thấy cái hộp nhỏ để trên đầu giường, Đường Nhân chần chờ cầm lấy, để ở trong tay cẩn thận quan sát.

"Tối hôm qua còn chưa thoả mãn được em sao?" Thanh âm biếng nhác của người đàn ông chậm rãi vang lên, bàn tay càn rỡ của Tiêu Dư rất tự nhiên quấn lấy eo Đường Nhân, lôi cô sát lại bộ ngực trần trụi cường tráng của mình.

"Tối hôm qua hoàn toàn dựa vào nó mới khiến hai anh thấy được một Nhân Nhân khác."

Đυ.ng chạm đến thân thể người đàn ông, Đường Nhân không nhịn được mặt đỏ lên, lại nghe thấy câu nói này, sắc mặt cô nháy mắt từ đỏ chuyển sang trắng. Giống như chạm vào thứ gì bẩn thỉu, Đường Nhân chán ghét ném hộp nhỏ đi, cái hộp ở trên đất lăn hai vòng, rồi biến mất dưới gầm giường.

"Nhân Nhân không thích sao?" Người đàn ông phát ra tiếng cười trầm thấp.

"Dư, lần sau không cho phép dùng nữa, sẽ khiến Nhân Nhân mệt chết." Tiêu Niệm cũng tỉnh lại, ở trên môi Đường Nhân hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước.

"Buổi sáng tốt lành."

Đôi môi Đường Nhân khẽ run, lại không có động tác khác. Vào buổi sáng du͙© vọиɠ của đàn ông thường rất mãnh liệt, cô càng động càng nguy hiểm, cô không muốn ngày ngày chỉ có thể nằm ở trên giường.

Dường như nhận ra ý nghĩ của Đường Nhân, Tiêu Niệm cười nói: "Tuy rằng hai anh rất muốn yêu thương Nhân Nhân thật nhiều, nhưng mà, hôm nay ba mẹ sẽ tới thăm chúng ta."

"Dạ?" Đường Nhân ngẩng đầu, kìm nén không được vui sướиɠ trong lòng, muốn xác định lại lần nữa: "Ba mẹ sẽ tới đây sao?"

"Đúng vậy." Tiêu Dư từ phía sau thò người ra nhéo nhéo chóp mũi khéo léo của Đường Nhân: "Cho nên anh với anh hai muốn đi chuẩn bị một chút."

...

Chạng vạng tối cha Tiêu mẹ Tiêu mới đến nơi. Từ khi hai người về hưu liền chuyển về sinh sống ở nông thôn, cho nên một năm cũng chỉ gặp được con cái mấy lần.

Mẹ Tiêu vừa vào nhà, liền kéo Đường Nhân ôm vào trong lòng mình. Tuy rằng Đường Nhân chỉ là đứa trẻ được bọn họ nhân nuôi, nhưng đối với người mẹ vẫn luôn yêu thích con gái như mẹ Tiêu, đem ra so sánh với hai đứa con trai bà lại càng quan tâm hơn.

"Nhân Nhân, sao lại đi học ở trường nội trú chứ! Ài, đây không phải tự tìm khổ cho mình sao? Hại mẹ lâu như vậy không gặp được con!" Mẹ Tiêu một bên sờ mặt Đường Nhân, một bên lộ ra biểu tình thương tâm. "Gầy quá....Nhưng mà, Nhân Nhân nhà chúng ta càng ngày càng xinh đẹp."

Hoá ra, ba năm mình mất tích bọn họ lại dùng lý do này để lừa ba mẹ mình.

"Mẹ... Con rất nhớ người..." Đường Nhân nhẫn nhịn không rơi nước mắt, ôm chặt lấy mẹ Tiêu.

Trên bàn ăn.

Chén cơm của Đường Nhân đầy ắp thức ăn, đó là kiệt tác của Tiêu Niệm cùng với Tiêu Dư. Cô không nhịn được nhíu mày, nhìn món ăn mình từng thích nhưng giờ ngay cả một tí khẩu vị cũng không có.

"Nhân Nhân, sao thế? Không có khẩu vị à?" Ba Tiêu có chút lo lắng hỏi.

Đường Nhân giật nảy mình, đôi đũa trong tay cạch một tiếng rơi xuống đất.

"Không... Không phải..." Đường Nhân lập tức xoay người nhặt lên.

"Đứa nhỏ này làm sao thế? Bộ dạng hốt ha hốt hoảng, không phải là ở trường học có người bắt nạt con chứ?" Giọng mẹ Tiêu đầy lo lắng hỏi.

Đường Nhân không tự nhiên khẽ nhìn về phía hai anh em đang ngồi đối diện với mình, vội vàng lắc lắc đầu, ấp úng nói: "Con rất tốt..."

"Nếu vậy thì mẹ yên tâm rồi, có chuyện gì nhớ nói cho mẹ biết, đừng học hai thằng xấu xa này, lớn lên liền không cần mẹ." Mẹ Tiêu trừng mắt nhìn hai anh em một cái, sau đó quay đầu dịu dàng nhìn Đường Nhân. "Ăn nhiều một chút, đồ ăn ở trường học chắc chắn không ngon."

"Mẹ! Chúng con mới không có." Tiêu Dư bất mãn than thở.

Đường Nhân vội vàng cúi đầu, gắp thức ăn trong bát cho vào miệng.

...

"Nhân Nhân, đêm nay ngủ cùng với mẹ nhé, hai mẹ con chúng ta nói chuyện tâm sự với nhau." Mẹ Tiêu kéo tay Đường Nhân, mỉm cười nói.

"Không được!" Tiêu Niệm Tiêu Dư trăm miệng một lời cự tuyệt.

Trong mắt mẹ Tiêu hiện lên một tia kinh ngạc: "Tại sao lại không được?"

"Nếu không để Nhân Nhân tự mình quyết định đi." Tiêu Niệm chậm rãi mở miệng.

Đường Nhân cả kinh, không khỏi liếc nhìn hai người. Tiêu Niệm không có biểu cảm gì, Tiêu Dư lại lộ ra đôi mắt hung ác. Đường Nhân bị doạ sợ cúi đầu, không tự giác cắn chặt môi dưới: "Mẹ... mẹ vẫn nên về phòng mình đi... Mẹ mệt mỏi cả một ngày rồi, vẫn nên nghỉ ngơi cho sớm."

"Nhân Nhân cũng đã nói thế rồi, huống hồ mẹ cũng không phải để cho ba ngủ một mình chứ." Tiêu Dư vội vàng phụ hoạ.

"Ừ.." Mẹ Tiêu khẽ gật đầu. "Vậy được rồi, Nhân Nhân cũng ngủ sớm đi."

Mẹ Tiêu khoác cánh tay ba Tiêu, lại còn cố ý đem thân thể uốn éo đi vào gian phòng của hai người.

Trong phòng khách, không khí tựa hộ trở nên nặng nề. Sau vài giây im lặng, Tiêu Niệm dơ tay xoa xoa tóc Đường Nhân, xoay người trở về phòng của mình.

Thân thể Đường Nhân càng lúc càng cứng ngắc, chậm chạp không ngẩng đầu lên, mỗi lần đơn độc ở riêng với Tiêu Dư cô dị thường khẩn trương, từ trên người hắn mãnh liệt tản ra cảm giác áp bách khiến cho cô cảm thấy bất an.

"Đi theo anh." Tiêu Dư chậm rãi mở miệng.

Đường Nhân đi theo phía sau Tiêu Dư tiến vào căn phòng của hắn. Đột nhiên eo giống như bị gông cùm xiềng xích lại, bàn tay to quen đường quen nẻo vói vào trong áo cô, ở đôi gò bồng đảo mềm mại vuốt ve lên xuống. Đường Nhân kêu nhỏ một tiếng, giây sau khí tức quen thuộc xông vào mũi cô, hai cánh môi bị ngậm lấy.

Tiêu Dư hôn rất dịu dàng, thật lâu sau, vẫn chưa thỏa mãn rời khỏi đôi môi ngọt ngào ấy. Đường Nhân khẽ thở dốc, bởi vì khuyết thiếu không khí, mặt bị ngộp có chút hồng

Tiêu Dư cúi người xuống cắn nhẹ lỗ tai, người phía dưới rõ ràng run lên, hắn dùng âm thanh lạnh lẽo ở bên tai cô nói: "Ba mẹ ở ngay phòng bên cạnh, nếu không muốn bị họ phát hiện, không nên kêu ra tiếng nha."

"Dư ca..." Giọng của Đường Nhân không tự giác được có chút run rẩy, dùng tay ở trên ngực Tiêu Dư đẩy một cái, bởi vì Tiêu Dư đã vươn tay vào trong quần cô, mông bị hung hăng xoa nắn.

Tiêu Dư không xem nhẹ thái độ kháng cự của Đường Nhân, mặt trầm xuống. " Đừng tưởng rằng đêm nay ba mẹ ở đây em liền có thể tránh được một kiếp."

Thân thể bị ấn ngã xuống giường, Đường Nhân kềm chế âm thanh đau khổ cầu xin: "Dư ca... Không cần..."

"Muốn hay không cũng không do em quyết định..."

Đôi mắt Tiêu Dư tối sầm lại, tràn đầy làn sóng tìиɧ ɖu͙©.