Chương 4: Vụ án về cái chết chết bất đắc kỳ tử của đại trưởng công chúa - Cây trâm phượng (2)

Khương Thư Oản cuối cùng cũng muộn màng phát hiện mà đã có chút không chịu nổi, lần đầu tiên bọn họ gặp lại sau khi chia xa, lại là cả người nàng nồng nặc mùi rượu, vì vậy nàng vội vàng gọi tỳ nữ nấu nước chuẩn bị tắm rửa.

"Đi nghỉ ngơi đi, sáng mai lại dọn dẹp." Lúc tắm rửa, Khương Thư Oản không cần ai hầu hạ nên ra lệnh cho tỳ nữ lui ra, trước khi rời đi lại đột nhiên hỏi: "Mấy giờ rồi?"

"Tí sơ [*]." Người hầu gái cung kính trả lời, và đóng cửa lại.

[*] Từ đời Tống trở về sau, đem mỗi thời thần trong 12 thời thần phân làm 2 bộ phận là “chính” và “sơ”. Như vậy có Tí sơ, Tí chính, Sửu sơ, Sửu chính … cứ như thế đủ 24 thời thần, nhất trí với hiện nay một ngày có 24 tiếng đồng hồ.

Khương Thư Oản lúc này mới vươn tay cởϊ qυầи áo, vịn mép bồn tắm đi vào.

Sau khi cởi bỏ quần áo, thân hình tuyệt đẹp của nàng lộ ra, mặc dù khuôn mặt nàng là màu lúa mì tự nhiên khi không trang điểm, nhưng một thân băng cơ ngọc cốt của nàng không hề bị gió sương Bắc cảnh ảnh hưởng chút nào, vẫn trắng nõn mịn màng như trước.

Cho cho đến khi cả người ngâm mình trong nước nóng, Khương Thư Oản mới cảm thấy thanh tĩnh lại, đã là Tí sơ, nơi ở của nàng cách phủ Thừa tướng khá xa, chỉ sợ Tạ Thực vẫn còn chưa về tới nhà.

Nhưng trên mặt vẫn còn có chút đau đớn mơ hồ, tựa hồ như đang thầm nhắc nhở --

Xa cách ba năm, người này vẫn trước sau như một, ghét nàng.

Hơi nước bốc lên làm mờ đi suy nghĩ của nàng, ngay khi nàng đang hỗn loạn trong bồn tắm, đột nhiên có tiếng gõ cửa dồn dập cắt đứt dòng suy nghĩ của nàng, Khương Thư Oản lập tức tỉnh táo lại: "Có chuyện gì?"

Giọng nói của tỳ nữ ngoài cửa có phần căng thẳng: "Thái hậu nương nương truyền ngài vào cung, nói là đại trưởng công chúa nước Ngụy ... hoăng rồi."

***

Bên trong Từ Ninh điện.

Mạnh thái hậu dựa vào nhuyễn tháp, một đêm chưa ngủ, giọng điệu có chút mệt mỏi: "Ai gia không tin Tạ thừa tướng sẽ làm ra loại chuyện này, Túc Nhu hâm mộ hắn là thực, nhưng hắn đã có nữ tử mình ngưỡng mộ rồi, đã sớm nói ai gia bỏ đi ý niệm tứ hôn, cần gì phải. . ."

Khương Thư Oản đột nhiên ngẩng đầu, sững sờ nhìn Mạnh thái hậu, may mà đối phương đang chìm đắm trong đau thương, nàng mới có thể kịp hoàn hồn sau sau khi thất nghi trước điện.

"Bây giờ tuy không vật chứng, lại có nhân chứng, cũng chỉ có thể cấm túc hắ ở trong phủ trước." Mạnh thái hậu thở dài một tiếng, nghĩ đến cái chết bi thảm của công chúa, bà lại thương tâm, "Ai gia nghĩ, sau này nàng sẽ trở thành Vương phi Liêu quốc, mới để nàng một mình đảm đương một phía, chủ trì yến tiệc này, ai ngờ, lại làm hại Túc Nhu hương tiêu ngọc vẫn. . ."

"Thái hậu nương nương, không biết ngài có thể cho phép hạ quan đến phủ công chúa để điều tra hay không?" trong lòng Khương Thư Oản biết Thái hậu gọi nàng tới đây cũng không chỉ là muốn nói chuyện phiếm với nàng, vì vậy liền chủ động xin chỉ, huống chi Tạ Thực liên lụy trong đó, nàng không cách nào ngồi nhìn mặc kệ hắn được.

Thật sự rất tinh tế, Mạnh thái hậu lau lau nước mắt, lộ ra vẻ hài lòng, nhưng ngoài miệng lại nói: "Biện kinh cũng thuộc về kinh đô và vùng lân cận, lại nói tiếp cũng là trong phạm vi chức trách của ngươi, thêm nữa Đại Lý Tự còn không có nữ quan, ngươi đi nhìn một cái, ai gia cũng yên tâm. "

Cuối cùng, lại đưa cho nàng ngọc bài thϊếp thân, cực kỳ trịnh trọng nói: "Nếu có người làm khó ngươi, cứ mang ai gia ra trấn bọn họ, thấy ngọc bài này, như thái hậu đích thân tới. "

Khi Khương Thư Oản bước lên phía trước nhận ngọc bội, Mạnh Thái hậu nhìn thấy rõ dấu tay màu xanh trên mặt nàng, liền kêu lên: "Ồ, mặt ngươi bị sao vậy?"

"Không sao, không sao--" Khương Thư Oản cười xấu hổ, bụm má thản nhiên nói: "Tối hôm qua uống nhiều quá đυ.ng phải cây cột, thần cáo lui trước."