Chương 7

"Tôi cũng đã gửi một bản điện tử đến địa chỉ email của anh. Anh cũng đã đọc thỏa thuận ly hôn, hẳn anh cũng biết đây không phải hành động tùy hứng." Lăng Thiệu Thu nhẹ nhàng nói, như thể anh đang nói về một vấn đề bình thường.

Lăng Thiệu Thu quay đầu nhìn hắn nói tiếp: "Những thứ này tôi đã chuẩn bị từ trước, nhưng khi đó tôi luôn cảm thấy còn gì đó chưa đúng ở đây. Nhưng mấy ngày nay khi cậu ta đến, tôi rất vui vẻ. Cậu ta làm tôi như thấy anh của những năm tháng chúng ta còn yêu, cũng nhiệt tình, cũng thanh xuân như thế, đồng thời… cũng cho tôi biết anh đã không còn yêu tôi rõ ràng như thế nào.”

"Tôi không muốn một ngày nào đó cả hai phải ầm ĩ một trận thì anh mới chịu ký vào đơn ly hôn. Tôi không muốn vì cảm xúc nhất thời mà làm điều này, cũng muốn rằng cả hai sẽ bình tâm lại để giải quyết, dù sao cũng đã bên nhau mười bảy năm rồi."

Giang Thanh Nham liên tục lắc đầu, nghe Lăng Thiệu Thu nói xong hắn cũng không có phản ứng, trong tiềm thức hắn cảm thấy mình không thể đồng ý với những gì Lăng Thiệu Thu nói, một khi đồng ý, cả hai sẽ rời xa mãi mãi.

Lăng Thiệu Thu nói: "Đã muộn rồi, anh đi ngủ trước đi, những chuyện này ngày mai anh có thể suy nghĩ. Tôi cho anh thời gian rất lâu, không phải chỉ một hai ngày."

Giang Thanh Nham đột nhiên bộc phát, nắm lấy tay anh, hét lớn: "Không! Tôi không đồng ý!"

Giọng của hắn lớn đến mức Tiểu Nham trong phòng khách cũng nghe được chuyện gì đang xảy ra ở đây, cậu ta nhanh chóng chạy đến phòng của họ, trực tiếp mở cửa ra, nhìn Lăng Thiệu Thu đang bị Giang Thanh Nham nắm tay. Cậu ta lập tức nhíu mày, cảm xúc bị đè nén chợt bùng lên như con sư tử nhỏ sẵn sàng lao đi.

"Anh muốn làm gì? Thả anh ấy ra!"

Giang Thanh Nham nhìn thấy cậu ta xuất hiện, cảm xúc dâng trào trong lòng hắn hoàn toàn bùng cháy, hắn tức giận chửi: "Liên quan gì đến mày! Đây là việc của bọn tao. Mày từ đâu đến thì trở về đi! Đây không phải là mười bảy năm trước! Em ấy là của tao, việc tao làm không đến lượt mày xen vào."

Vì tức giận, lực trong tay Giang Thanh Nham tăng lên, khiến Lăng Thiệu Thu vô cùng đau đớn. Đôi tay của Lăng Thiệu Thu luôn được bảo trì tốt, vì anh là họa sĩ.

Tiểu Nham chú ý đến, vội vàng nói với Giang Thanh Nham: "Anh làm đau anh ấy. Anh không biết đôi tay của anh ấy rất quan trọng sao?”

Giang Thanh Nham tỉnh táo lại, nhanh chóng buông ra, trên mặt còn chưa nguôi tức giận, áy náy nói: "Thực xin lỗi, tôi không phải cố ý, tôi chỉ là..."

Lăng Thiệu Thu hơi động cổ tay, xoa xoa cơ bắp gần đó, nhẹ nhàng nói với Tiểu Nham: "Không sao đâu, cậu về ngủ trước đi. Chúng tôi có chuyện cần nói, sẽ nhỏ giọng."

Tiểu Nham vẫn còn lo lắng, Lăng Thiệu Thu an ủi: "Anh ta sẽ không làm gì tôi, cậu yên tâm."

Lăng Thiệu Thu hứa đi hứa lại, Tiểu Nham mới miễn cưỡng rời đi, Giang Thanh Nham nhìn họ và dần dần im lặng.

Hắn dường như hiểu ra điều gì đó.

Lăng Thiệu Thu vẫn luôn yêu hắn. Mười bảy năm trước, Giang Thanh Nham đã dành cho Lăng Thiệu Thu rất nhiều tình yêu và Lăng Thiệu Thu cũng thế.

Giang Thanh Nham từng sở hữu bảo vật này, nhưng khi hắn xa nhà, nói dối, uống rượu, phản bội, nói năng gay gắt, hắn đã tự tay xóa đi tình yêu từng chút một.

Bảo vật cuối cùng hóa thành một nắm cát, gió thổi qua cuốn đi tất cả.