Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mười Bốn Thiên Đích Ác Mộng

Chương 5

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tôi đã sai.

Hắn mỗi ngày nhìn khí bầu trời ghi nhớ dự báo đều là nhiệt độ cao nhất cùng thấp nhất ở Bắc Kinh.

Thời gian hắn nói chuyện qua điện thoại cùng người nhà ngày càng dài lên.

Bởi vì hắn phát hiện đối diện quán cơm nhỏ có một nhà bán mì mà vui mừng giống như một đứa trẻ.

TruyenHD

Có nguyên một đêm hắn không về là bởi vì ở quán bar vô tình gặp được mấy người đồng hương.

Tôi cảm giác hắn càng ngày càng rời xa tôi, nhìn hắn từng chút từng chút rời xa cuộc sống của tôi, lòng tôi đau như cắt, không thể làm bất cứ điều gì.

Tôi giống một phạm nhân bị lăng trì xử tử phải chịu đựng đau khổ từng tất từng tất thấu xương.

Tôi trở nên lo lắng, hay nghi ngờ, tra tìm lung tung, tôi thấy những gì liên quan đến Bắc Kinh thì sẽ nổi nóng, trên tivi có một chương trình gì đó liên quan đến Bắc Kinh, tôi liền đem dụng cụ điều khiển từ xa ném qua.

Lúc đầu hắn còn ôm tôi, dỗ dành tôi, nói cho tôi biết tôi đừng mẫn cảm như vậy, sau đó số lần nhiều lên, tôi cũng nhìn thấy được trong ánh mắt của hắn chợt lóe lên nghi hoặc cùng thiếu kiến nhẫn.

Thế là tôi lại ngoan ngoãn, xin lỗi hắn, hôn môi hắn, vuốt ve hắn, dùng miệng cùng tay và thân thể của tôi để cố gắng lấy lòng hắn.

Dường như người nào đã nói, tình cảm mà duy trì dựa vào tìиɧ ɖu͙© thì tình cảm đó đã đi đến hồi kết thúc.

Tôi cũng biết rõ, nhưng tôi không thể nghĩ ra bất cứ điều gì khác để có biện pháp giữ hắn lại, bây giờ tôi chỉ có một ý nghĩ, chỉ cần hắn không đi là tốt rồi, còn chuyện hắn còn yêu tôi không, tôi cũng không còn sức để lo lắng.

Thế nhưng tôi không khống chế được tâm tình bất an của mình. Khi đến tháng chín, tất cả bắt đầu tuần hoàn ác tính*: Tôi tự nhiên nổi giận, cùng hắn cãi nhau, sau đó, có lúc hắn kiên trì khuyên tôi hoặc có lúc dứt khoát không thèm để ý đến tôi, sau đó tôi đặc biệt dịu dàng, quấn quýt lấy hắn cùng hắn lên giường, cùng hắn không phân ngày đêm mà không biết chán, sau khi thân thể mệt mỏi, tôi cũng bắt đầu táo bạo xoi mói..

(*Tuần hoàn Ác tính: Sự việc biến chuyển liên tục ngày càng xấu)

Có một lần chúng ta nhao nhao một lúc sau đó hắn phải ra khỏi cửa nhưng bị tôi níu trở về lại, tôi la khóc cùng hắn ngã ở trên giường, dây dưa kéo hắn cuồng hoan một phen sau đó tôi vô cùng mệt mỏi nên đã ngủ đi, khi tỉnh lại đã là đêm khuya, hơi mở mắt ra, nhìn thấy hắn vẫn chưa ngủ, hắn nhìn tôi chăm chú ở một khoảng cách rất gần, tôi tiếp tục giả bộ ngủ, hắn vẫn duy trì tư thế nhìn tôi rất lâu, sau đó hắn nhẹ nhàng giúp ta đắp chăn, rồi nhẹ nhàng cho tôi một nụ hôn ở trên mặt.

Đột nhiên hốc mắt của tôi liền ướt lên, có cái gì đó mềm mại mà thấm vào trái tim tôi, vào lúc đó tôi rất muốn nói với người tôi yêu một tiếng: "Xin lỗi"

Cuối cùng tôi không nói gì cả và chìm vào giấc ngủ cùng với hương thơm ngào ngạt, không còn cơn ác mộng khi vừa tỉnh lại không nhìn thấy hắn đâu.
« Chương TrướcChương Tiếp »