Chương 8

Tôi đang học chơi cổ phiếu.

Lý Khiêm Tự ngồi ở bên cạnh tôi, anh ấy ăn mặc rất đơn giản, đeo khẩu trang và mũ lưỡi trai, ánh đèn không tính sáng sủa của giảng đường làm tôi không thể nhìn rõ anh ấy cho dù chỉ là đôi mắt.

Người diễn thuyết đứng trên bục, phát biểu hùng hồn dõng dạc, tôi ngồi dưới cau mày, bôi bôi vẽ vẽ.

Sau đó, Lý Khiêm Tự bỗng nhiên tới gần tôi, giọng nói từ tính ép tới rất thấp: “Học viện kinh doanh tới nghe toạ đàm ngành khảo cổ?”

Tôi ngẩng đầu nhìn anh, thấy anh che kín mít bèn lập tức cúi đầu: “Học viện toán học, tới kiếm học phần.”

Đôi tay anh ấy giao nhau, đặt trên đầu gối, giống như rất hứng thú với lời tôi nói: “Viện toán à...... đây là chủ đề làm luận văn tốt nghiệp của em?”

Tôi không kiên nhẫn trả lời: “Năm hai, tự lần mò học chơi.”

Tọa đàm kết thúc, anh đưa cho tôi một tấm danh thϊếp, trên đó có ba chữ to được thϊếp vàng: “Lý Khiêm Tự”

Sau khi trở về, tôi lên mạng search thử tên này nhưng chẳng kiếm được thông tin gì, vậy nên tôi ném danh thϊếp vào thùng rác.

Lần thứ hai gặp mặt Lý Khiêm Tự là vào cuối kỳ, giáo sư sinh vật học của trường phát biểu nghiên cứu Nature gây chấn động một thời, trường học đã lập tức sắp xếp một buổi toạ đàm, không chỉ sinh viên Đại Học Bình Kinh mà còn có cả các sinh viên từ các trường đại học lân cận khác giành chỗ tham gia.

Tôi đã tìm được chỗ ngồi từ lâu, Lý Khiêm Tự vẫn ăn mặc đơn giản như cũ, tay đút túi quần bước về phía tôi: “Không nghiên cứu thị trường chứng khoán à?”

Lần này anh ấy chỉ đội mũ lưỡi trai, tôi nhìn gương mặt anh, nho nhã hiền hoà, ngũ quan không quá xuất sắc nhưng rất sắc nét, đôi mắt đào hoa mang nét cười của anh làm người khác cảm giác như đang liếc mắt đưa tình.

Khí thế của một người là thứ rất kỳ quái, ví dụ như một người có ngũ quan bình thường, nhưng khi đi kèm với khí chất và ngôn hành cử chỉ được giáo dục tỉ mỉ thì nhan sắc ấy cũng sẽ được nâng cấp lên vài bậc.

Tôi nhìn vẻ lạnh nhạt, bình thản, tự tin được bồi đắp từ tiền tài và gia thế trên mặt Lý Khiêm Tự, nghĩ thầm: “Công tử nhà nào đây không biết.”

Tôi bắt đầu chủ động tiếp xúc với Lý Khiêm Tự.

Tấm danh thϊếp kia đã sớm bị xe rác mang đi, tôi dùng một cái cớ sứt sẹo, chủ động xin phương thức liên hệ của Lý Khiêm Tự: “Anh hiểu về thị trường chứng khoán à? Có rảnh bàn luận chút nhé?”

Lúc ấy, tôi đã kiếm được ít tiền nhờ việc chơi cổ phiếu, cả người tôi toàn là hơi thở của nhà giàu mới nổi.

Tôi tiếp xúc với anh với suy nghĩ rằng có lẽ sau này anh có thể trở thành một phần trong mạng lưới quan hệ của tôi ở Bình Kinh.