Chương 15: Ta muốn...

Mười Hai Giờ Đêm Đã Điểm

Tác giả: Phanh Nhai

Editor: ♪ Đυ. ♪

Thể loại: Chủ thụ, 1x1, cường cường, Phúc hắc ưa nhìn bán yêu thụ X Quỷ súc máu lạnh teddy hàng yêu sư công, linh dị thần quái, đô thị tình duyên, tương ái tương sát, công sủng thụ.

Chương 15: Ta muốn...

Cửa gỗ đóng kín, vòng đập cửa làm bằng đồng đung đưa đập vào cánh cửa phát ra tiếng cộp cộp, trong phút chốc, bốn phía tĩnh lặng tựa như kết thúc theo động tác đóng cửa.

Đỗ Thu vẫn còn sợ hãi ngoái đầu lại, tức thời phát hiện nơi đáng lẽ phải là cánh cổng bất ngờ chỉ còn lại một vách tường gạch màu xám.

Kế tiếp không cần cậu ta dò hỏi, Lê Hoán đứng bên cạnh thờ ơ giải thích: "Nơi này trải rộng kết giới do chính tay thầy đặt, có thể che giấu khí tức của yêu, đối với hàng yêu sư có linh lực như các ngươi thì bản thân quán trà đã là một cái l*иg, trừ khi chính ông ấy muốn thả cho các ngươi ra ngoài, bằng không có vào không có ra."

Đỗ Thu gõ gõ mặt tường, "Nên chỗ này thật ra vẫn là cửa?"

Lê Hoán ừ, "Nhưng với hàng yêu sư mà nói thì cửa đã đóng lại rồi."

"Các ngươi thường hay bắt hàng yêu sư về?" Đỗ Thu hỏi.

"Không hề," Lê Hoán trả lời: "Bình thường thì hàng yêu sư đều dày công tu dưỡng rất chuyên nghiệp, nghĩ rằng rơi vào tay yêu quái là nỗi nhục nhã cực lớn, vì thế vào đây hoặc là bị hút thành thây khô hoặc là chọn tự kết liễu, còn ngoan ngoãn vào cửa như ngươi thì ——"

Nói đến đây, người nào đó mỉm cười sâu xa.

Đỗ Thu: "..."

"Này!" Cậu nhóc bất mãn kháng nghị, "Năm nay ta mới 12 tuổi! 1! 2! Tuổi! Đó! Học sinh tiểu học bình thường vẫn còn đang ngốc nghếch đánh nè tuốt nè! Ta sợ chết là có lỗi hả?!"

"Không."

"Vậy ngươi cười cái gì?"

"Cười ngươi không sợ ta."

"..."

Câu đó làm Đỗ Thu nghẹn họng, gương mặt nhăn thành cái bánh bao nhỏ, cậu nhóc im lặng hồi lâu mới nói: "Cảm giác ngươi mang đến cho ta không rõ ràng, tính cách chênh lệch nhưng ngươi vẫn không tính là người xấu."

Lê Hoán cười cười không tiếp lời, đề tài tự nhiên dừng lại, hai người rơi vào khoảng trầm lặng khá quỷ dị.

Tứ hợp viện tối đen, tối đến nỗi giơ tay không thấy năm ngón, tuyết đọng dưới đất không quá mắt cá chân, phía dưới còn có một tầng băng dày. Lê Hoán mở điện thoại bật đèn pin chiếu sáng cho Đỗ Thu, dẫn cậu nhóc đi qua sảnh trước vào nhà giữa của quán trà.

Chuông bạc treo lơ lửng trên khung cửa kêu leng keng, Đỗ Thu vừa bước vào một bước ngẩng đầu nhìn đôi chuông màu sắc tương phản đột ngột vang lên, cậu ta ồ lên: "Quái, vừa rồi ngươi đỡ anh Nghệ vào cửa thứ này sao không có động tĩnh gì vậy?"

Lê Hoán vứt Hình Nghệ xuống sofa, dùng ống tay áo lau mồ hôi túa trên trán, thở hồng hộc nói: "Không biết, cái chuông đó là yêu vật, từ lúc ta bắt đầu có ký ức thì đã treo ở chỗ đó, lúc vang lúc không, ta từng hỏi thầy lý do thì ông ấy nói có khả năng năm tháng đằng đẵng vật cũ sẽ trở nên không còn dùng tốt nữa."

"Ồ, nó nguyên bản dùng để làm gì?"

"Thầy không nói."

Lê Hoán kéo ngăn kéo dưới bàn lấy ra một cặp vòng tay Mithril hình rắn cắn đuôi, cậu ngẩng đầu nhìn Đỗ Thu, nói: "Lại đây."

(*) Mithril: Một kim loại hư cấu được tìm thấy trong các tác phẩm của J. R. R. Tolkien. Nó được mô tả là giống như bạc nhưng mạnh hơn và nhẹ hơn thép.

Đỗ Thu bước lại theo lời Lê Hoán, ngồi xuống sofa giơ hai tay lên như cậu ra hiệu.

Chiếc vòng được chạm khắc tinh xảo, mỗi một miếng vảy rắn đều có khắc phù văn, Đỗ Thu trơ mắt nhìn Lê Hoán vòng chiếc vòng ở lòng bàn tay mình khẽ đập một cái, đôi rắn cắn đuôi lập tức như sống lại trườn quấn lấy cổ tay cậu ta rồi từng con cắn vào đuôi mình, co người dán vào da thịt, lần nữa biến thành một vật tĩnh.

Trong nháy mắt ấy, Đỗ Thu cảm nhận có một luồng hơi ấm bắt đầu cấp tốc sụt giảm từ hai cánh tay, cuối cùng triệt để tan biến ở nơi sâu xa trong thân thể. Cậu ta ngạc nhiên trợn mắt, "Đây là..."

"Đạo cụ phong ấn linh lực của hàng yêu sư, đeo nó lên cậu chỉ là một người thường." Lê Hoán giải thích: "Tính cách của thầy ôn hòa, không thích gϊếŧ chóc, ngươi lanh lợi thì ông ấy dĩ nhiên sẽ không lấy mạng ngươi, ít hôm nữa sau khi xóa tan ký ức đêm nay sẽ thả ngươi đi."

Đỗ Thu thở phào nhẹ nhõm, "Ta còn tưởng mình trở thành lương thực qua mùa đông của các ngươi chứ."

Lê Hoán cười nói: "Chỉ khi nào ra ngoài làm nhiệm vụ thỉnh thoảng chúng ta mới săn người sống, nói gì nói muốn điều chỉnh hành vi của yêu quái thì lấy bản thân làm gương là rất quan trọng."

"Nếu khát khô thì sao?"

"Yêu làm việc trong bệnh viện sẽ cung cấp túi máu tươi đúng hạn cho đồng loại ở địa phương đã đăng ký, nhằm giảm thấp tần suất săn bắt của chúng."

Đỗ Thu co giật khóe miệng, vẻ mặt đau trứng "Gì cơ bệnh viện cũng có người của các ngươi", hỏi: "Trong hồ sơ ghi chép ở nội thành Bắc Kinh có bao nhiêu con yêu?"

"Chắc mấy trăm ngàn," Lê Hoán trả lời: "Thành phố lớn thì tỉ lệ công ăn việc làm lớn, điều kiện sinh hoạt tốt, còn có yêu thú cấp cao che chở, đám yêu quái cũng cần bảo đảm sinh hoạt, đặc biệt là tiểu yêu thành tinh chưa được mấy năm."

"Thầy trong Hiệp hội nói tình trạng yêu quái sinh tồn rất tệ, có vẻ như những năm gần đây đã cận kề bờ vực tuyệt diệt, số lượng trên toàn quốc giảm mạnh, tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát tốt, nhưng vì sao ta lại cảm giác các ngươi sống rất thoải mái?"

Lê Hoán nghe thế thì bỗng mỉm cười, "Trên đài phát thanh XX còn đưa tin đồng bào ở nước ngoài sống trong khổ cực lầm than hằng ngày, ngươi tin không?"

Đỗ Thu: "..."

Lê Hoán nói: "Trước tiên ngươi đi đi, phòng ta ở ngay phía sau, đợi trong đó đừng có giở trò vặt, cũng đừng cố gắng khiêu chiến kết giới phòng giữ nơi này, không thì ta cũng không bảo vệ được ngươi."

Đỗ Thu gật gù, ôm ba lô tiến vào buồng trong.

Lê Hoán ấn thái dương lấy lại bình tĩnh, thầm tính toán nên gọi điện thoại cho Thích Cảnh Du hỏi thăm bên đó thế nào, nhưng lại lo lắng lỡ như xuất hiện tình huống không giải quyết được còn làm thầy phân tâm.

Sau khi suy xét cẩn thận, Lê Hoán quyết định nếu qua 0 giờ mà vẫn không nhận được tin nhắn thì sẽ gọi điện xác nhận, bản thân cũng nên báo tin bình an trong nhóm Wechat. Làm xong những việc đó, cậu cất điện thoại, quỳ một chân xuống bên cạnh người đàn ông không có dấu hiệu tỉnh lại.

Vị trí xăm ngay ngực của anh ta giống hệt với trong hình, nhưng bên ngoài không có bất kỳ dấu hiệu yêu hóa nào, Lê Hoán theo bản năng sờ nơi gáy bị cắn xé, thật sự không cách nào xác nhận đối phương rốt cuộc có bị dị hóa không.

Vấn đề liên quan đến ba hồn bảy vía thường huyền diệu khó hiểu, cậu cũng chỉ là đôi khi nghe Thích Cảnh Du nhắc đến mới biết một ít, cõi đời này nếu muốn cho một vật có đặc tính của vật khác, trừ lai giống và cấy ghép trong lĩnh vực khoa học thì còn có một bí pháp đó là dung hợp linh hồn.

Chẳng lẽ trong cơ thể của tên hàng yêu sư có một phần yêu hồn?

Lê Hoán chấn động trợn lớn mắt bởi suy nghĩ bất chợt xông vào đại não, rồi liên tưởng đến sự cộng hưởng sóng linh hồn tương tự ở lúc trước, cậu cảm giác mình có được một tin tức cực kỳ trọng yếu, tim bất giác đập nhanh hơn rất nhiều!

Tại thế giới của yêu, nếu bản thể của linh thú đến từ cùng chủng tộc thì sẽ có hồn phách tương tự, cũng chính vì vậy chúng nó càng giỏi nhận biết sự tồn tại của đồng loại.

Bọn cậu là đồng loại, không! Phải nói một phần phân hồn trong cơ thể của cậu và tên hàng yêu sư đến từ linh thú thuộc tính tương tự.

Lê Hoán hưng phấn đến mức ngón tay phát run, vội vàng thăm dò hô hấp và mạch đập của anh ta một lần nữa, xác định ngoại trừ hôn mê thì không có ngoại thương chí mạng, bấy giờ mới dìu người đến phòng phía sau tứ hợp viện.

Cầu thang ẩn sau vách tường dẫn đến hai căn phòng tách biệt dưới lòng đất, lần này Lê Hoán men theo cái bên phải xuống một nơi tựa như nhà giam, hai sợi dây xích đúc từ thép luyện rủ xuống từ trên tường, cuối mỗi sợi nối liền với một còng tay rắn cắn đuôi.

Lê Hoán thả anh ta xuống gần sát tường, dùng xích khóa chặt hai cổ tay đối phương, rồi thôi thúc lá bùa dấy lên một ngọn nghiệp hỏa sen đỏ để vào hộp đèn bằng đá.

Ngọn lửa chuyển động hỗn loạn, nhiệt độ trong phòng bắt đầu tăng lên, ánh sáng lờ mờ từ góc phòng hắt lên một bên gò má sắc nét của hàng yêu sư, bên còn lại thì từ từ chìm vào bóng tối làm ngũ quan vốn đã anh tuấn bớt đi sự lạnh lẽo, trái lại trông có thêm phần ôn hòa.

Anh ta nhíu mi tâm, tựa như có thể sẽ tỉnh lại bất kỳ lúc nào.

Đó là phản xạ sinh lý mà chỉ người cực nhạy cảm về mặt thần kinh mới có, thân thể anh ta không thể phản kháng buộc phải rơi vào mê man, nhưng vẫn không hoàn toàn đánh mất cảm quan mạnh mẽ đã rèn giũa lâu dài.

Lê Hoán giơ tay đẩy vạt áo của đối phương ra, ánh mắt di chuyển xuống ——

Trên người anh ta bao phủ một lớp cơ bắp tinh tế, tuy không khoa trương nhưng mật độ thớ cơ rất lớn, nhìn là biết ngay phải trải qua rèn luyện nghiêm ngặt mới có thể hình thành cơ thể linh hoạt và rất có sức bật.

Xét theo tiêu chuẩn của con người, bản thân tên này giống như sự tồn tại của một cỗ máy chiến đấu, nhưng kinh khủng nhất đó là anh ta có thể sử dụng dây dẫn khống chế con rối yêu thú cấp bậc cao. Điều này nghĩa là hơn phân nửa yêu giao thủ với anh ta đều không thể chống đỡ, đã bỏ mạng từ lâu dưới nanh vuốt của con rối đồng loại.

Nếu tăng thêm một phần yêu hồn tại nền móng này...

Đúng lúc này điện thoại để trong túi rung lên, Lê Hoán hoàn hồn, thấy trên màn hình hiển thị người gọi là A Ly thì vội đứng dậy bước ra cửa cầu thang có tín hiệu tốt hơn bắt máy.

Phía sau cậu, mí mắt đang khép của Hình Nghệ khẽ rung động, hầu kết nhô ra ở yết hầu chuyển động theo động tác nuốt xuống, anh lặng lẽ mở mắt y hệt người tỉnh dậy sau giấc ngủ say, tròng mắt đen nhánh lộ ra vẻ mờ mịt, vài giây sau mới khôi phục lại từng chút một sự trong trẻo.

Anh nhấc tay phải bị xích lên, cong ngón tay lại, cảm nhận sâu sắc cảm giác lại lần nữa kiểm soát cơ thể như người bị bại liệt nhiều năm.

Linh lực màu xanh lam tràn ra từ ngón tay, vì bị xiềng xích rắn cắn đuôi ảnh hưởng nên luồng linh lực ấy cực kỳ mỏng manh, chầm chậm ngưng tụ thành sợi dây dẫn cỡ như sợi tóc.

Mấy chục sợi dây dẫn lơ lửng giữa không trung hướng ra cửa theo ánh mắt của người đàn ông, sau một giây bất động chúng như nhận được chỉ lệnh nào đó mà di động giống như linh xà.

Một tay Lê Hoán cầm điện thoại, quay lưng với phòng tối.

Bên kia truyền đến tiếng gió vù vù, A Ly thở hồng hộc như chó, nói không ra hơi: "Meo ~"

"..." Lê Hoán đỡ trán, "Ngươi đủ rồi đó, có việc thì nói nhanh! Thầy thế nào rồi?"

A Ly thông báo: "Tình huống bên này khá phức tạp, chủ nhân thấy ngươi an toàn nên dự định điều tra sơ qua lai lịch của con yêu đó, vì vậy ngươi giữ lại người sống nhé, muốn nhìn thử xem có thể tìm hiểu nguồn gốc thứ ở phía sau không."

Lê Hoán cau mày, "Ông ấy đích thân kiểm tra à?"

"Ừ, ta đoán sau khi biết được mục tiêu của những kẻ đó là ngươi, chủ nhân không vui." A Ly nói: "Hàng yêu sư dẫn về đều đã bị khóa xích rồi chứ?"

Lê Hoán: "Ừm."

"Ta đã nói với ngươi rồi áu tiểu thiếu gia, khoảng thời gian này ngươi tuyệt đối đừng chạy loạn, lỡ như chủ nhân quay về phát hiện ngươi thiếu mất sợi lông nào, ta nghiêm trọng hoài nghi ông ấy sẽ lột sống ta làm găng tay cho ngươi."

Nói xong, A Ly giả vờ oan ức khụt khịt mũi.

Đôi mắt Lê Hoán mang ý cười, đang muốn ghẹo lại thì chợt cảm giác cổ tay bị cái gì đó khıêυ khí©h.

Thứ đó hoàn toàn không cho cậu thời gian phản ứng, vừa tiếp xúc da thịt liền vội vã quấn lấy, kéo giật về phía sau.

Điện thoại rớt xuống đất, một luồng cảm giác sợ hãi hoang đường đóng băng tim cậu, cậu bất ngờ không kịp chuẩn bị lùi về sau mấy bước, bấy giờ mới phát hiện chẳng biết từ lúc nào trên người mình dày đặc chi chít dây dẫn!

"Ngươi ——!" Cậu hoảng loạn quay đầu.

Nghiệp hỏa chập chờn, tầm mắt hai người chạm vào nhau giữa không trung, Lê Hoán ngơ ngác.

Không phải là vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị như dự đoán, người ấy nhìn cậu, chỉ đơn thuần là quan sát, con ngươi u ám nhẹ nhàng gợn lên một chút du͙© vọиɠ trần trụi kỳ lạ.

Giống như một đứa trẻ chưa trải qua thế sự, chấp nhất theo đuổi đồ vật mình khát khao có được.

"Muốn..." Anh ta há miệng, từ cổ họng phát ra một tiếng đơn khàn đυ.c.

Anh ta giơ tay phải lên gập ngón tay lại, Lê Hoán cảm thấy cơ thể bị dây dẫn quấn siết hơn, căn bản không thể chống chọi với loại sức mạnh khủng khϊếp này.

Cảnh tượng bị đâm xuyên cổ hút máu ban nãy ùa vào não, nỗi sợ bắt nguồn từ bản năng thẩm thấu vào mỗi một góc da thịt như nọc độc.

Xiềng xích kêu lách cách, tay hàng yêu sư lạnh băng xoa lên sống lưng cậu như rắn bò, Lê Hoán bị đối phương giam vào trong ngực với tư thế xấu hổ, toàn thân bị dây dẫn quấn chặt không thể cựa quậy. Hơi thở ấm áp phả vào da thịt, cậu không chịu nổi run run người nhưng cố kìm lại, hít sâu một hơi rồi cắn thật mạnh lên vai đối phương.

Nhưng cắn xé như dự đoán không xảy ra trên người cậu.

Anh ta chỉ cúi đầu, bờ môi chạm vào làn da, đầu lưỡi cẩn trọng chuyển động hệt như một nụ hôn lặng lẽ không dấu vết. Anh ta giống động vật họ mèo dịu ngoan nhưng tham lam, cứ liếʍ láp chỗ còn sót lại vết máu.

Lê Hoán kinh ngạc đến ngây người.

Cách đó mấy mét, màn hình điện thoại duy trì trạng thái kết nối, hồ linh không rõ tình huống quằn quại phát điên luôn rồi, nó gào lên hết sức bi tráng: "Aaaaa tiểu thiếu gia! Rốt cuộc ngươi đang làm cái quái gì thế? Chẳng lẽ ông đây đệt mẹ phải biến thành găng tay thật à meo?!"

——To Be Continued

Hết 15.

= = = = = = = = = = = = =

Đến tận chương 15 công thụ mới chính thức gặp nhau nhưng kể từ giây phút này thì cả hai chỉ có ôm ấp hôn hít thôi, sẽ không làm mọi người thất vọng đâu =))))))