Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mượn Bụng Chồng Trước Để Sống Lại Và Báo Thù

Chương 4

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sau khi bị ta và con ta bắt gian tại trận, Quý Lân chột dạ, sau khi xong buổi gia yến bèn cầm theo hai cái tượng đất đến tìm chúng ta.

Hắn hỏi chúng ta: “Hoa Nhi, Kỳ Nhi có thích cô cô không? Cô cô rất thích hai con đó. Tượng đất này là cô cô tặng cho hai con ——”

Con ta nhận lấy tượng đất, vừa nhận lấy đã quăng xuống đất vỡ tan tành, còn lấy chân giẫm lên.

“Kỳ Nhi, con làm gì vậy!”

Quý Lân kéo con ta lại, lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt lạnh lùng.

Mà ta, tranh thủ lúc hắn há miệng ra tính mắng Kỳ Nhi, nhét tượng đất vào trong miệng hắn, “Cô cô đưa đồ hư, nếu cha thích thì cho cha hết.”

“Phụt phụt phụt……”

Quý Lân vội vàng không ngừng lấy tượng đất từ trong miệng ra, sau khi rửa sạch dị vật trong miệng, hắn vẻ mặt nghiêm túc, bắt đầu giáo dục chúng ta: “Không thể không lễ phép như vậy được. Linh Nhi cô cô là người lớn. Các con là do cha sinh ra và nuôi nấng, cũng giống như Linh Nhi, đều là người thân quan trọng nhất của ta. Người một nhà, nên đoàn kết, không phải sao?”

Ta chớp chớp mắt, vô tội hỏi hắn: “Vậy mẫu thân thì sao?”

“Hoa Nhi, Kỳ Nhi cũng không muốn mẫu thân không vui, đúng không? Vậy thì hứa với cha, không nói cho mẫu thân cảnh tượng mà hai con nhìn thấy ở hậu hoa viên ngày hôm nay, có được không?”

“Chúng con đương nhiên vẫn yêu cha, nhưng chuyện thật sự khiến mẫu thân đau lòng chẳng lẽ không phải là hành vi vượt rào giữa cha và cô cô hay sao? Cha à, chúng con tuy còn nhỏ nhưng lại không ngu ngốc.”

Đôi mắt của Quý Lân nặng nề nhìn qua nhìn lại giữa hai mẹ con chúng ta, cuối cùng vẫn từ bỏ tranh cãi, chỉ lấy ra lá bài tình thân: “Cha vất vả mang thai 10 tháng mới sinh hạ hai con, trong khi mẫu thân các con chỉ việc ngồi mát ăn bát vàng. Hoa Nhi, Kỳ Nhi, hai con nên đứng về phía cha mới phải.”

“Nhưng mẫu thân cũng là độc nhất vô nhị trên thế gian này!”

Ta bị Quý Lân làm cho có chút kinh tởm, vì vậy, con ta đành tiếp lời ta: “Muốn chúng con không nói cho mẫu thân cũng được, nhưng cha phải gϊếŧ cô cô cho chúng con tin tưởng.”

Nghe thấy vậy, Quý Lân sững người lại, vẻ mặt không thể tin tưởng mà nhìn con ta: “Kỳ Nhi! Con, con vừa nói cái gì?”

Nụ cười trên khóe miệng Kỳ Nhi càng thêm càn rỡ, tựa như ác quỷ bò lên từ dưới địa ngục.

“Cha kinh ngạc đến như vậy, chẳng lẽ là chưa từng gϊếŧ người hay sao? Thật ra, gϊếŧ người rất đơn giản. Cha có thể giả vờ yêu cô ta, sau đó từ phía sau ôm lấy cô ta, lại dùng dao đâm vào tim cô ta.”

Hệt như cách hắn đã từng gϊếŧ ta.

Nhưng hắn lại không nỡ gϊếŧ Thẩm Mộ Linh.

Ta và con ta cho Quý Lân thời gian 3 ngày, muốn hắn dẫn Thẩm Mộ Linh đến tiểu viện ở một thôn trang ngoài vùng ngoại ô, gϊếŧ ả ta ngay trước mắt chúng ta.

Quý Lân liên tục lắc đầu, “Các con chỉ mới là trẻ con mà thôi, sao có thể nhìn thấy máu được!”

“Lúc cha đưa chúng con đến trước mặt hoàng đế khoe khoang, sao khi đó cha không xem chúng con là con nít?”

Kể từ khi ta và con ta được sinh ra, hoàng đế đã cực kỳ yêu thích chúng ta, thường xuyên gọi chúng ta đến trước mặt, mớm cho chúng ta nói những lời hay ý đẹp.

Ở Đại Ngụy, Quý Lân chính là ví dụ điển hình cho cái gọi là phụ bằng tử quý.

*Phụ bằng tử quý: Cha quý nhờ con.

Quý Lân ngay lập tức bị nghẹn lời. Hắn đương nhiên biết rõ năng lực của ta và hài nhi, lời nói đến bên miệng cũng chỉ có thể bất lực biến thành một câu: “Nhưng dù sao đó cũng là cô cô của các con!”

“Cô cô mà suốt 5 năm không gặp? Vừa mới gặp đã muốn tranh giành cha với mẫu thân? Xin lỗi cha, chúng con chỉ cần cái mạng của cô ta. Gϊếŧ cô ta, cha vẫn là cha mà chúng con yêu thương thân thiết nhất.”

Nói đến cuối cùng, ta còn vẽ một chiếc bánh có nhân cho Quý Lân.

Một chiếc bánh lớn, không so đo hiềm khích trước đây.

Thật ra, ta cũng nhìn ra được, Quý Lân tuy xấu xa giả dối, nhưng tình yêu mà hắn dành cho Thẩm Mộ Linh lại có vài phần chân thực.

Mà bước thứ nhất trong công cuộc trả thù của ta, là muốn hắn ta tự tay gϊếŧ người mà hắn ta yêu nhất.
« Chương TrướcChương Tiếp »