Chương 2

Hắn rõ ràng sững sờ trong giây lát, khó tin mà nhìn anh.

"Sao tự nhiên lại từ chức? Công việc của anh có vấn đề gì à?"

Pheromone bất chợt trở nên nồng hơn.

Yến Du nhíu mày cách xa hắn thêm một chút, thầm nhủ thằng ranh này thật không ý tứ, cứ trưng dụng sân tập một mình là lại không thèm xịt giấu mùi pheromone luôn.

"Không phải, chỉ là có chút vấn đề xảy ra, cấp trên bảo tôi nghỉ ngơi một thời gian nhưng tôi không muốn nên tôi xin từ chức."

Người đàn ông không che giấu vẻ hoài nghi, tiến gần đến trước mặt Yến Du.

"Nhưng rõ ràng anh vẫn làm rất tốt mà..."

"Lạc Nam Hành", Yến Du xua hắn cách xa mình một chút, "cậu không cần quan tâm mấy chuyện đó, cứ luyện tập cho tốt rồi làm nhiệm vụ, chứng minh cho bọn họ thấy người tôi dạy ra ưu tú tới mức nào, biết chưa?"

Lạc Nam Hành nhìn anh chăm chú, không cam lòng gật đầu đồng ý.

Yến Du miễn cưỡng đến gần hắn, vươn tay ra xoa cái đầu đen nhánh đẫm mồ hôi còn cao hơn cả mình.

Có chút vui, nhưng mà cũng có chút không vui khi anh nhận ra bản thân mình còn chưa cao đến vai hắn.

Yến Du rời đi rồi, ánh mắt Lạc Nam Hành dần dần chuyển lạnh, sự nhu hòa nhanh chóng rút đi như thủy triều.

Nhất định là đám rác rưởi kia lại tung tin linh tinh về anh rồi.

Đám người phía trên còn muốn anh "nghỉ ngơi", đúng là có mắt như mù, uổng phí một nhân tài như vậy.

Lạc Nam Hành vào trong phòng thay đồ tắm rửa qua một lượt rồi mặc thường phục của mình lên, nhanh chóng rời đi.

Suy cho cùng, hắn vẫn phải điều tra một chút xem kẻ điên nào đã khiến Yến Du tức giận mà nghỉ việc như vậy.

Yến Du tuy là một omega nhưng năng lực lại rất tốt, đã phục vụ hơn mười năm trong quân đội. Với chức trách là một huấn luyện quân sự, anh luôn hoàn thành tốt mọi nhiệm vụ của mình, danh khí cực cao, được cấp trên trọng vọng nhưng nhân khí lại vô cùng không tốt cho nên trừ quan hệ thường nhật với cấp trên, anh thực sự không hề có lấy một người bầu bạn.

Mà Yến Du chẳng bận tâm lắm đến vấn đề đấy.

Yến Du chỉ từng nhận một người duy nhất làm học trò thân cận, Lạc Nam Hành, một đứa trẻ anh nhặt được sau một trận đánh khốc liệt phía biên giới ráp gianh với vùng chiến địa bị ba nước giành giật.

Kẻ khác chê anh khó gần, còn nói anh là kiểu "người sống chớ gần" nhưng đối với Lạc Nam Hành, anh là một người cực kỳ cực kỳ ôn nhu dịu dàng, xinh đẹp tốt bụng, còn tài giỏi biết nhường nào, chỉ là tính tình có chút thất thường mà thôi.

Lạc Nam Hành đi theo Yến Du từ năm mười lăm tuổi đến năm ba mươi tuổi, từ khi chưa phân hóa đến lúc trở thành một alpha vượt trội, từ khi chỉ cao đến ngực anh tới lúc hơn anh quá một cái đầu, cả người hắn đã lớn hơn Yến Du một vòng nhưng đối với anh vẫn cực kỳ tôn trọng và thành kính.

Vậy mà vẫn có kẻ mồm miệng không sạch sẽ, hủy hoại thanh danh của anh.

Lạc Nam Hành lạnh lùng ném kẻ mình vừa tra khảo xuống đất. Kẻ kia ôm lấy cổ mình, không ngừng ho sặc sụa.

Có vẻ hắn bóp cổ hơi mạnh tay.

Lạc Nam Hành chậm rãi ngồi xổm xuống trước mặt kẻ kia, đối mặt với ánh mắt khϊếp sợ của gã, anh nhàn nhạt ra lệnh.

"Biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói chứ?"

Gã lia lịa gật đầu cầu xin như thể chỉ một giây sau, hắn sẽ cắt phăng đầu gã xuống vậy.

Mà đúng thật là Lạc Nam Hành từng làm thế, nhưng là với kẻ thù.

Người trong quân đội, dù sao cũng chưa đến mức anh cần làm thế, sẽ tự gây hại cho chính mình.