Chương 4-1: Áo Bông Nhỏ

Nhạc phu nhân mới tắm được một nửa đã hùng hổ đi ra ngoài tìm người. Lúc bà đến nơi, Nhạc địa chủ đang phân phát tiền thưởng cho đám thủ hạ, đuổi hết tay chân con rể phái đến đi. Lo liệu đâu đó cả rồi, ông quay đầu, bất chợt phát hiện ra phu nhân nhà mình đang sầm mặt đứng ngoài cửa.

Ông giật mình, tưởng tượng đến khả năng tình hình bên con gái không ổn, một đống suy nghĩ hỗn loạn ập đến, mới bước đi mấy bước mà chân đã nhũn ra.

Nhạc phu nhân ghét bỏ trách móc: “Ông làm gì mà nhũn ra như bún vậy?"

Nhạc địa chủ nghĩ thầm không phải do bà dọa đó sao?

Nhưng ông không nói ra câu này, chỉ vội hỏi: “Phu nhân, Cửu Cửu con bé..."

Nhắc tới Nhạc Cửu, sắc mặt Nhạc phu nhân càng khó coi: “Ông vào đây với tôi.”

Chẳng lẽ đúng như ông nghĩ? Con gái của ông bị kẻ xấu bắt nạt rồi?

Nhạc địa chủ trắng cả mặt, nén giận dữ lẫn đau thương, tâm trạng vô cùng phức tạp, ra vẻ bình tĩnh đi theo phu nhân vào cửa.

Đi vào bên trong rồi, mông ông mới đặt vững, mặt Nhạc phu nhân đã sầu bi: “Sao bây giờ lại có cô nương thích cô nương nữa chứ!"

“Hửm?” Một câu này khiến Nhạc địa chủ không kịp trở tay.

Ông rót một chén trà cho vợ, tri kỷ đưa đến tay bà, lại hỏi: "Chuyện đó liên quan gì đến Cửu Cửu của chúng ta?”

Quan tâm cô nương thích cô nương hay thích thanh niên làm gì? Không phải quan trọng nhất vẫn là Cửu Cửu à?

Rồi trong phút chốc, mắt ông trợn tròn: “Ý của bà là..."

“Cửu Cửu bị một cô nương để ý?"

Dù thế nào đi nữa cũng không phải là cô nương nhà ông phải lòng tiểu nương tử nhà nào đó!

Không được đâu!

Trái tim của cha già như trượt xuống vách đá, gió nhẹ thổi qua cũng có thể đẩy nó rơi xuống vực, vạn kiếp bất phục.

Khó khăn lắm mới tìm được một người để bàn bạc, Nhạc phu nhân lập tức không chần chừ mà nói hết mọi chuyện với chồng. Tuy người họ Nhạc hơi giàu tình cảm, nam nhân còn dễ khóc hơn nữ nhân, nhưng trong những chuyện quan trọng, họ vẫn rất đáng tin.

Quả nhiên.

Nhạc địa chủ đáng tin nghe xong thì giận đến đỏ mặt: “Phu nhân nói với Cửu Cửu thế nào rồi?"

“Tôi vẫn chưa bàn với con bé, chỉ nghe nó nói đến đó là vội vã đi tìm ông.” Biểu cảm Nhạc phu nhân uể oải, thầm nghĩ may mà mình biết đúng lúc, họ vẫn còn cơ hội cứu vãn.

Hai người già bọn họ không đồng ý, bà không tin Dương cô nương còn ép hôn con gái trước mắt bao người được.

“Tốt, phu nhân làm rất tốt!” Sự lưỡng lự của Nhạc địa chủ giảm dần.

Ông vỗ đùi: “Ta đi nói chuyện với Cửu Cửu!”

Nhạc phu nhân nhìn theo ông đi ra cửa, tâm sự cũng nhẹ đi nhiều.

Trước đây, trong chuyện dạy dỗ con gái, họ Nhạc ưa làm người tốt, muốn bà làm kẻ xấu. Sau khi phát giác được, bà đã đặc biệt thân cận với con gái, về sau con bé càng lớn càng quấn lấy bà.

Bà không phúc hậu mà nghĩ chuyện nan giải như vậy, cứ để lão Nhạc xung phong trước!

Nhạc địa chủ tiên phong không phụ sự kỳ vọng của phu nhân, xách theo một cái chổi đi đến trước cửa phòng tắm.

Nhạc Cửu ngâm nước xong, cơ thể thơm tho thay vào một bộ quần áo mới thì thấy người cha giận không thể trút của mình.

Nàng lớn gan, còn được nuông chiều từ nhỏ, không biết sợ là gì. Nhạc Cửu híp mắt nhìn chổi trong tay cha, ngơ ngác nhìn đông nhìn tây, nhìn xong thì đầy bối rối.

“Cha muốn đập chuột đấy à?"

Trong nhà nàng rất sạch sẽ, đâu thấy con chuột nào đâu?

Một bồn đầy lửa giận của cha già tắt ngóm: “Chuột gì mà chuột, cha muốn đánh chết Dương tỷ tỷ của con đấy.”

Từ đâu nhảy ra thế? Còn hơn cả lưu manh. Dám dạy hư bé ngoan nhà ông!

“Dương tỷ tỷ?” Nhạc Cửu chột dạ nháy mắt mấy cái: "Vậy là cha biết rồi.”

Nhưng tuyệt đối không được đánh chết Dương tỷ tỷ!

“Cha không biết được chắc? Con muốn cha mẹ lo chết rồi.” Ông không biết những suy nghĩ loạn cào cào đang tồn tại trong cái đầu nhỏ của con gái, sắc mặt dịu đi nhiều.

“Cửu Cửu, con nói thật với cha, Dương tỷ tỷ của con là người phương nào?"

Nhạc Cửu lắc đầu.

Nhạc địa chủ ngẩn ra, sắc mặt lại thay đổi: “Tên họ, quê quán, tuổi tác, nghề nghiệp ra sao?"

Ông vẫn luôn run rẩy, sợ con gái thừa nhận không biết gì hết. May mà Nhạc Cửu không đến mức hại cha ruột trước, hai mắt sáng lên.

“Nàng ấy là quân nhân phòng thủ nơi tiền tuyến của vương triều Đại Thịnh chúng ta!"

Quân nhân?

Nhạc địa chủ cảm thấy tần suất tim đập của mình đã ổn định hơn. Ít nhất thì ông không cần phải té xỉu ngay tại chỗ.

Quân nhân thì được. Bảo vệ quốc gia.

Có lẽ là vì cảm tình vốn có dành cho quân nhân, trái tim của Nhạc địa chủ đã nhận được sự xoa dịa cực lớn. Ông nhìn con gái với ánh mắt mong chờ: “Rồi sao nữa?”

Nhạc Cửu "ừm" một tiếng, giọng bỗng nhỏ đi nhiều: “Sau đó nàng ấy cứu con, đưa con về nhà, đứng dưới gốc dương lớn ở cửa thôn nói thích con, muốn con đợi nàng ấy ba năm...."

Sự thực chứng minh, người làm cha yên tâm quá sớm rồi.

Ông còn tưởng có thể tìm gặp người kia, nghiêm khắc dạy dỗ một trận để nàng ta bỏ cái ý định rủ rê cô nương khác đi, ngờ đâu người kia cơ bản không nằm trong tầm với của mình, đã đến nơi xa nghìn dặm, lại dùng ba câu đã muốn con gái của ông đợi ba năm!

Muốn đánh cũng chịu. Chỉ mắng thôi thì...

Ông nhìn đôi mắt đầy chờ mong của con gái. Nó hoàn toàn có thể quăng ra câu con gái thích nàng ấy đấy!

Hai mắt Nhạc địa chủ đảo loạn.

Thôi vậy. Ông vẫn nên ngất đi thôi.

Chẳng trách phu nhân không chịu đi. Phu nhân lại hãm hại ông rồi! Ông là con tốt thí chứ gì!

Thế là Nhạc địa chủ lẳng lặng ngã ra đất. Nhạc Cửu hốt hoảng: "Cha?"

Lúc Nhạc phu nhân đến vừa khéo bắt kịp "khoảnh khắc hi sinh" của "quân tiên phong". Sợ cảnh này sẽ dọa con gái, bà bước thẳng đến, không hề khách sáo mà đấm hai cái xuống ngực chồng.

Sức mạnh phải sáng bằng hòn đá to. Nhạc địa chủ đau khổ mở mắt ra. Này phu nhân ơi!

Sao bà giận mà lại đổ lên người ta!

Vi phu cũng chỉ là người trần mắt thịt thôi. Ông bị đau đến mức phải xoa ngực, bàn tay to lại chạm được một bàn tay nhỏ hơn.

Nhạc Cửu rất không nỡ: “Cha, thế này có dễ chịu hơn chưa ạ?"

Hai mắt Nhạc địa chủ rưng rưng ôi con gái quả là áo bông nhỏ, ông quá ấm lòng. Vừa nghĩ đến chuyện này, ông lại hận không thể cắn chết cô nương họ Dương kia.

Đồ vô liêm sỉ! Sao nàng ấy có thể mặt dày ra tay với một tiểu cô nương chứ?

Biên quan.

Dương Niệm vừa về quân xoa cái mũi ngứa ngáy, khuôn mặt trắng nõn treo đầy phiền muộn.

Hiện không có chiến tranh, bầu không khí không đến mức là căng thẳng chờ đợi nguy hiểm. Nàng ấy ngồi trên một hòn đá lớn, mặt quay về phía nam.

“Thủ lĩnh, ngài lại nhớ đến tiểu nương tử đấy à?" Mấy nữ binh vui vẻ trêu.