Chương 2: Anh thích tôi sao?

Mười phút sau, Lộc Hỉ mới quay lại phòng, cũng không thấy Ninh Yến đâu nữa, Nhậm Triều Dương nói anh ta có việc đi trước, để lại trợ lý bàn công việc.

Nhà đầu tư đi rồi, bữa tiệc này chưa đầy nửa tiếng đã kết thúc, Lục Hỉ nhìn Nhậm Triều Dương được tài xế mang đi, cô cũng uống rượu không thể lái xe, chỉ có thể đứng bên đường mở ứng dụng tìm tài xế lái hộ.

Một chiếc Bentley dừng trước mặt cô, kính xe ở ghế phụ hạ xuống, là Phương Nghị, "Trợ lý Phương?"

Phương Nghị mỉm cười, mở cửa ghế sau ra: "Ninh tổng dặn tôi đưa cô về."

"Không cần." Cô lịch sự từ chối, "Tôi lái xe, đang chờ tài xế đến đưa về."

Phương Nghị hất cằm ra hiệu Lộc Hỉ nhìn vào ghế sau, cô nhìn sang, còn chưa kịp nhìn rõ thì nghe thấy giọng nam quen thuộc truyền ra từ bên trong, "Lên xe, tôi đưa em về."

Ninh Yến cũng ở trên xe, không phải anh ta đã rời đi từ sớm rồi sao?

Cô còn đang tự hỏi thì lại nghe người kia nói: "Sao? Còn muốn tôi xuống mời vào à? Xe em để Phương Nghị lái về."

Có thể nghe ra ngữ khí cực kỳ không vui, Lộc Hỉ chỉ có thể đưa chìa khoá xe cho Phương Nghị, "Vậy phiền anh." Sau đó cúi người lên xe.

"Ninh tổng." Cô chủ động chào hỏi, anh lại không nói gì, thấy anh đã cởi vest đen ra, chỉ mặc sơ mi trắng, tay áo không cài nút xắn lên lộ ra cổ tay đẹp, đang nghiêm túc xem tập tài liệu trên tay.

Xe từ từ khởi động, Lộc Hỉ báo địa chỉ: "Làm phiền tài xế ạ."

Anh không để ý đến cô, cô liền ngồi lướt điện thoại, đọc xong toàn bộ tin nóng trên Weibo, cô cảm thấy hơi chán, ngáp một cái rồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lại tình cờ thấy hình ảnh phản chiếu anh đang nhìn cô.

Cô quay đầu lại hỏi: "Tôi đẹp vậy sao?"

Anh chỉ cười, chỉ lên tập tài liệu trên đùi: "Kế hoạch này là em làm sao?"

Cô nhìn qua, đúng là kế hoạch định hướng hoạt động cho công ty trong vòng hai năm do cô viết: "Đúng vậy."

Anh chỉ vào bảng biểu: "Số liệu này là em đã điều tra sao?"

Cô gật đầu: "Trong tháng đầu đến công ty, tôi đã dành một tuần để tra lại toàn bộ số liệu."

"Số liệu thực tế hẳn sẽ có chênh lệch." Hình như anh nghĩ đến gì đó nên muốn hỏi đến cùng, "Em nghĩ là do đâu?"

"Hả" Vẻ mặt cô bối rối.

"Chuyện mới nói ở nhà hàng." Anh nhắc cô, "Em nghĩ sao?"

Cô kinh ngạc: "Cũng chưa qua bao lâu mà, còn chưa đến một tiếng nữa."

"Cũng đã gần một tiếng rồi mà em vẫn chưa nghĩ ra sao?" Anh đóng tài liệu lại: "Ngay cả chuyện này mà trong một tiếng còn chưa suy xét rõ ràng thì sao tôi có thể tin tưởng vào năng lực của em?"

Tính lấy chuyện công việc chặn cô à, cô chỉ có thể cười nói: "Tôi công tư phân minh, hy vọng Ninh tổng cũng như vậy."

Tựa như nghe được câu chuyện cười, anh ngả người ra sau rồi nói: "Nếu tôi không thì sao?"

Lộc Hỉ hỏi thẳng: "Ninh tổng, anh thích tôi sao?"

Anh gật đầu: "Ừ."

Đáp án này làm cô bất ngờ, cô tưởng anh chỉ muốn trả thù cô việc không từ mà biệt, không ngờ anh lại thừa nhận mình thích cô, điều này làm cô không biết làm sau, xích sang một bên kéo dài khoảng cách với anh.