Chương 13

Sau khi Lục Nham đưa Diệp Ly về nhà xong, lúc quay lại quả nhiên trường học đã đóng cửa, bất quá chuyện này đối Lục Nham hoàn toàn không có gì đáng để lo.

Hắn thường xuyên cùng bọn người Quý Tắc trốn tiết ra ngoài chơi net, do vậy đã sớm nắm được cách bố trí của trường học trong lòng bàn tay, biết chỗ nào là chỗ phòng thủ yếu nhất của trường.

Lục Nham quen đường quen lối xuyên qua con đường mòn, đi tới dãy tường thấp trước mặt, dùng hai tay hai chân, một hai ba liền nhảy qua, mắt mèo quan sát xung quanh, xác định không có bảo vệ, mới nhanh chóng thoát thân chạy về phòng ngủ.

" Ai! Lục ca, mày còn quay về à, tao còn tưởng tối nay mày không định về rồi chứ. " Phạm Kiệt ở trên giường lộ ra một cái đầu, động tác chơi game vẫn không dừng lại.

" Nói gì đó, cái gì gọi là " lại ", tao nào có thường xuyên qua đêm không về đâu. " Lục Nham vừa nói, tiện tay ném cái khăn lông lên mặt Phạm Kiệt.

" Lời này mày đừng nói có trước mặt bạn trai tao, nếu không ảnh lại hiểu lầm tao không biết chừng mực. " Giọng Lục Nham rất đắc ý, không nhìn ra chút chột dạ nào.

" Ê ê. . .Cái đó là khăn lau chân của tao. " Sở Cẩm Phàm ở bên cạnh kêu to, còn chưa kịp nói hết, khăn đã bay lên mặt Phạm Kiệt.

" Đυ., chả trách lão tử ngửi thấy mùi, cút. . . " Phạm Kiệt ném khăn vào ngực Sở Cẩm Phàm, hắn cười hì hì nhận lấy, " Ha ha ha. . . "

" Ôi chà chà, nhìn coi mày đắc ý chưa kìa " Qúy Tắc vừa từ nhà tắm đi ra liền nghe thấy câu nói vừa rồi của Lục Nham, " Trước còn nói theo đuổi không được, sao mà nhanh vậy đã trở thành bạn trai rồi? "

" Hừ hừ. . .Còn không nhìn xem tao là ai, Lục đại gia của mày mị lực uy vũ, không ai có thể cưỡng lại nổi. " tâm tình Lục Nham tốt đến bay lên trời, chả trách người xưa thường nói, một trong bốn chuyện may mắn nhất đời người chính là đêm động phòng hoa chúc a, cảm giác lập gia đình thật tốt.

" Wow wow wow, Lục ca giỏi quá, làm sao hay vậy, dạy tao vài chiêu xem, để tao đi quyến rũ mấy cô em xinh đẹp ". Phạm Kiệt hưng phấn oa oa kêu to.

" Chỉ có thể tự hiểu không thể diễn tả thành lời. " Lục Nham mặt đầy cao thâm khó lường, đưa một ngón tay lên vẫy vẫy.

" Cỡ mày mà cũng muốn đi dụ gái? " Quý Tắc liếc Phạm Kiệt, cười như không cười mở miệng.

" Mắc gì tao không được, anh đây đẹp trai lịch sự, phong lưu hào hoa, không biết có bao nhiều người đang xếp hàng chờ làm bạn gái tao kia kìa. " Phạm Kiệt để di động xuống, bật dậy khỏi giường, thẳng người lên, trừng mắt nhìn Quý Tắc.

" Ah, phải không? Vậy mày cảm thấy mày đẹp trai hay tao đẹp trai? " Quý Tắc nhàn nhạt mở miệng.

Phạm Kiệt không hiểu vì sao đề tài bỗng nhiên lại chuyển thành như vậy, bất quá vẫn ngoan ngoãn trả lời, " Mày a. . . " Tên Quý Tắc kia tinh tế mềm mỏng, so với loại người cao lớn thô kệch như hắn đẹp trai hơn nhiều.

" Vậy mày cho rằng tao thông minh hay mày thông minh? " Quý Tắc tiếp tục đặt câu hỏi.

" Mày. " Từ trước đến giờ Quý Tắc vẫn luôn là quân sư trong ký túc xá của bọn họ, kỳ thi cuối kỳ còn có thể ôm đùi hắn, chỉ số thông minh dĩ nhiên không thể nghi ngờ.

" Vậy mày nghĩ thử xem nữ sinh sẽ thích tao hơn hay thích mày hơn? "

" Không đúng, chuyện này với chuyện tụi mình đang thảo luận có liên quan sao. . . " Phạm Kiệt không muốn trả lời vấn đề này, hắn luôn cảm thấy dường như có cái bẫy nào đó đang chờ mình.

" Mày trả lời tao trước đi. "

" Mày mày mày. . .Được chưa, mày vừa cao vừa đẹp trai vạn người mê, ai thấy cũng thích, hoa gặp hoa nở, xe gặp xe nổ lốp, được chưa. " Hiện tại Phạm Kiệt vô cùng hoài nghi, mục đích Quý Tắc hỏi một đống thứ này, chính là để hắn tự tôn lên điểm ưu tú của y, hay lắm đồ đàn ông lòng dạ xấu xa.

" Không phải. . .Vụ này với việc tao cua gái có liên quan gì? " Phạm Kiệt ngờ vực không hiểu.

" Đến lúc đó mày vừa ý người nào, tao liền theo đuổi người đó, dù sao thì nữ sinh tương cũng đối thích tao hơn, mày nên sống tốt kiếp cẩu độc thân đi. "

" Tại sao? Mày có bệnh không . . . "

" Tao tình nguyện. " Quý Tắc rất hài lòng nhìn Phạm Kiệt sụp đổ, dáng vẻ tạc mao, lúc này lại khiến tâm tình hắn rất tốt.

" . . . " Phạm Kiệt không nói nên lời, hắn không biết đây là thú vui ác độc gì của Quý Tắc, từ hồi chia ký túc xá ở chung, tên kia vẫn luôn đối đầu với hắn, mỗi lần đều khiến hắn á khẩu không nói được gì.

" Ha ha ha. . . " Sở Cẩm Phàm ở một bên cười ngây ngô, hai người bọn họ cãi vả là tình huống thường hay xảy ra ở phòng ngủ, Lục Nham lười để ý bọn họ, mà hắn còn ở một bên nhiệt tình xem chuyện vui, thiếu điều bày thêm trà bánh.

Quý Tắc vỗ đầu hắn, " Cười cái quần, đưa tao phí xem trò vui. "

" Hì hì. . .Đúng rồi, Lục ca, mày thành công theo đuổi người ta, có phải nên mời tụi tao ăn bửa cơm chúc mừng hay không. " Sở Cẩm Phàm chế nhạo nhìn về phía Lục Nham, mắt chớp chớp, điên cuồng ám chỉ.

Quý Tắc: " Thần tán thành. "

Phạm Kiệt: " Thần tán thành. "

Lục Nham liếc nhìn ba kẻ dở hơi bọn họ, cười một tiếng, mở miệng nói, " Được, tụi mày chọn thời gian, tao hỏi thử chị dâu của bây có rãnh không, địa điểm tụi mày tự chọn. "

" Hô hô hô. . .Lục ca uy vũ! "

" Lục ca thật bạo! "

" Nói trước, đến lúc đó tụi mày bớt phóng túng một chút, đừng dọa anh ấy. " Lục Nham cảnh cáo bọn họ một câu, đám người này điên lên liền không giữ được mình, hắn sợ Diệp Ly không quen, sẽ hù cậu.

" Không thành vấn đề. . . " Ba người ngoài mặt ngoan ngoãn đồng ý.

" Vậy tụi mình cũng rủ Bạch Hành Chỉ đi. " Quý Tắc nói, bọn họ mỗi lần tụ tập đều sẽ kéo theo Bạch Hành Chỉ, mặc dù người nọ cũng ngốc như Phạm Kiệt, nhưng lại thành công kết thành anh em với bọn họ.

" Được, mày nhớ nói cho ổng. "

" Không thành vấn đề. "

" Diệp Ly, Cô Trương gọi cậu đến văn phòng. " Diệp Ly đang vùi đầu làm toán, lớp trưởng Diêu Vũ Giảo đi tới thông báo, cô Trương là giáo viên chủ nhiệm lớp bọn họ, cũng là giáo viên dạy môn văn, là một người phụ nữ trung niên hiền hậu, rất quan tâm cậu, cho cậu cảm giác giống như mẹ.

" À. . .Được, vậy cô có nói tìm tớ để làm gì không? " Diệp Ly ngẩng đầu nhìn Diêu Vũ Giảo, con ngươi trong suốt như động vật nhỏ vô hại, Diêu Vũ Giảo không tự chủ mà đỏ mặt.

" Không. . .Không nói. "

" À. . .Được, cám ơn. " Diệp Ly khách khí cười với cô, còn cười rất ngọt ngào, Diêu Vũ Giảo cảm thấy tim mình như ngừng đập, vội vàng xoay người chạy mất dạng, còn vô tình làm rớt bài tập của cậu.

Diệp Ly bất đắc dĩ nhặt bài lên, nhìn bóng lưng hoảng hốt của cô, trong đầu suy nghĩ: Mình cũng không phải mãnh thú, có đáng sợ như vậy sao?

" Cộc cộc. . . " Diệp Ly đi tới văn phòng, gõ cửa một cái.

" Mời vào. "

Diệp Ly tới trước bàn cô Trương, khiến cho Diệp Ly kinh ngạc chính là, cậu lại nhìn thấy Lục Nham, hắn cũng tới văn phòng, chẳng lẽ lại phạm lỗi? Không có nghe hắn nói với cậu a. . .

Giáo viên chủ nhiệm ở tầng này đều dùng chung một phòng làm việc, chủ nhiệm lớp Nhạc Bất Quần cũng ở đây, Lục Nham đến chính là tìm Nhạc Bất Quần.

Không biết hắn đang nói gì đó với Nhạc Bất Quần, bất quá nhìn hai người nói chuyện lại không mấy gì vui vẻ, bởi vì giờ đây mặt Nhạc Bất Quần tràn đầy tức giận cùng không đồng ý.

Ngược lại Lục Nham lại như không có chuyện gì, hai tay đặt trong túi, biểu tình thong dong vênh váo, nhìn thấy Diệp Ly đi vào, mắt sáng rực lên, cười với Diệp Ly một tiếng, trừng mắt chào hỏi cậu.

Diệp Ly da mặt không dày như vậy, nhìn nhau một cái, liền vội vàng cúi đầu, nhìn cô Trương.

" Cô Trương, cô tìm em có chuyện gì ạ? "

" Diệp Ly hả, tới đây. . . " cô Trương đang phe duyệt bài kiểm thi, nghe được giọng của Diệp Ly, ngừng bút ngước nhìn cậu.

" Dạ. . . "

" Sắp phải thi đại học, học hành ra sao rồi a? "

" Dạ tốt lắm " Đây là nói thật, ngoại trừ các kì thi khác thi đại học ra, Diệp Ly cũng không để trong lòng.

" Thành tích của em vẫn luôn ổn định, thầy cô cũng rất yên tâm, hôm nay gọi em đến đây, chủ yếu muốn hỏi ý kiến về việc thì đại học của em như thế nào? " Diệp Ly luôn là học sinh hạng nhất, mọi mặt đều ưu tú, lãnh đạo trường rất coi trọng vấn đề học tập của cậu, dẫu sao cậu thi tốt bọn họ càng được nhiều lợi, đấy chính là bảng hiệu sống của trường a.

" Thi đại học? "

" Đúng, trong lòng có chọn được trường nào chưa? "

" Vẫn chưa nghĩ ra. . .Bất quá em muốn ở lại B thị. " Cậu vẫn cảm thấy tính đến chuyện thi đại học vào lúc này vẫn còn sớm, nhưng đột nhiên bị giáo viên nhắc tới, lập tức cảm thấy nó đã ở ngay trước mắt, trên thực tế cũng không có bao nhiêu thời gian để cậu suy nghĩ.

" B thị? " Cô Trương kinh ngạc há miệng, không tự chủ cất cao giọng, dẫn tới giáo viên xung quanh liên tục nhìn qua, tò mò học bá trong truyền thuyết đã nói gì, lại khiến cho cô Trương kinh ngạc như vậy.

" B thị không có trường tốt, em biết không? "

" Biết. . . "

" Biết vậy mà em còn muốn ở lại B thị? Thành tích học tập của em tốt như vậy, hoàn toàn có thể thi vào Bắc Đại hoặc Thanh Hoa, những trường hạng nhất nước này, sao lại chọn ở lại B thị, không phải uổng công sức em đạt thành tích tốt hay sao. . . " Cô Trương như hận mài sắc không thành thép, cô thật sự không thể hiểu nổi suy nghĩ của Diệp Ly.

Diệp Ly không trả lời, cúi đầu, tay vò vò khóa kéo áo, nếu như Lục Nham ở trước mặt cậu, khẳng định có thể nhìn ra được đây là biểu tình khó xử của cậu.

" Thi vào trường đại học tốt rất quan trọng, sẽ ảnh hưởng đến ông việc sau này hoặc việc học lên cao của em, bây giờ rất nhiều xí nghiệp đều vô cùng coi trọng danh tiếng trường học, thành tích em tốt như vậy. . . "

Cô Trương vẫn nói nhưng Diệp Ly đã không còn nghe, bất quá nghĩ cũng biết thành tích của cậu hẳn là một loại lợi ích tốt, làm vẻ vang cho trường.

Diệp Ly không nghĩ sẽ học ở nơi xa như vậy, một mình lẻ loi cô độc, không nơi nương tựa, ở lại B thị tốt biết bao, nơi đây là nhà cậu, nếu muốn Diệp ba ba tùy thời đều có thể đến thăm cậu.

Hơn nữa Diệp Ly còn có một tâm tư nho nhỏ, cậu biết thành tích của Lục Nham rất kém, trường học ở các thành phố lớn như Bắc Kinh, Thượng Hải kia đoán chừng không thể vào nổi, nhưng nếu ở lại B thị, cậu giúp hắn bổ túc, không chừng còn có thể học chung trường với nhau.

Cô Trương nhìn Diệp Ly đi vào cõi thần tiên, dáng vẻ không yên lòng, hiển nhiên là không nghe được lời cô nói, thâm ý sâu xa thở dài, chân thành nói: " Được rồi, những thứ khác cô cũng không nói nhiều, tự em suy nghĩ thật kỹ, dù sao cũng liên quan đến đại sự cả đời, nhất định phải hỏi qua ý kiến phụ huynh, nghĩ cho rõ ràng. "

" Dạ. . .Được " Diệp Ly ngoan ngoãn đồng ý, từ nhỏ Diệp ba ba luôn ủng hộ mọi quyết định của cậu, chỉ cần cậu thích, ông sẽ không phản đối.

" Vậy em về học đi. " Cô Trương lắc đầu, lại tiếp tục chấm bài.

" Tạm biệt cô. . . "

" Ừ "

Diệp Ly lúc đi không nhịn được, lại ngẩng đầu nhìn Lục Nham một cái, không nghĩ tới Lục Nham cũng đang nhìn cậu, ngẩng đầu một cái ánh mắt liền đối diện nhau.

Lục Nham cười với cậu, im lặng nhìn Diệp Ly làm ra khẩu hình, nói ba chữ, Diệp Ly trong nháy mắt liền đỏ mặt, xoay người lảo đảo đi ra ngoài.

Ba chữ kia mặc dù không nói thành tiếng, nhưng cậu biết, Lục Nham đúng là nói " Em yêu anh ", người này thật là, bất cứ lúc nào cũng có thể trêu chọc cậu, ngay trước mặt giáo viên cũng không trung thực được.

Lục Nham nhìn bóng lưng chạy mất dạng của Diệp Ly, hết sức vui mừng, hắn đúng là vô cùng may mắn, nhặt được một đại bảo bối thuần khiết như vậy.

"Cười cái gì mà cười, đây là vấn đề nghiêm túc, tôi không thể chấp nhận yêu cầu của em. " tiếng gầm gừ đặc biệt của Nhạc Bất Quần kéo về sự chú ý của Lục Nham .

Hôm nay Lục Nham đột nhiên chạy tới, ném cho ông một văn bản xin phép qua loa, ông lau kính, vất vả mới nhận ra mấy chữ cái xiêu xiêu vẹo vẹo kia viết " Đơn xin chuyển lớp ".

Thà Lục Nham muốn vô đại ban nào đó, nể mặt ba hắn, Nhạc Bất Quần sẽ mở một con mắt nhắm một con mắt mà đồng ý, nhưng hắn lại hết lần này đến lần khác đòi hỏi vô độ, muốn chuyển tới ban nhất.

Ban nhất là nơi có thể tùy tiện vào được hay sao? Trong đó đều là đối tượng trọng điểm được giáo viên đào tạo, tương lai còn phải thi đại học, so với Lục Nham học hành chả ra gì mà đánh nhau thì giỏi không giống nhau, huống chi trong đó còn có Diệp Ly - bảng hiệu sống tương lai của trường, nếu để cho Lục Nham chuyển tới, lại chẳng phải để cho một con chuột thối pha hư cả nồi canh hay sao.

" Tại sao không thể đồng ý, em cũng không phải đến quấy rối, nói là em vì học tập, đột nhiên tỉnh ngộ, muốn thi đại học, không được sao? Còn không cho lãng tử hồi đầu a. . . " Lục Nham đứng đó, mắt nhìn xuống Nhạc Bất Quần, ánh mắt bướng bỉnh không kềm chế, mang theo mấy phần không nhịn được.

" Cậu nhìn một chút mình thi được bao nhiêu điểm, hả. . ." Nhạc Bất Quần lấy bài thi của Lục Nham ra, vỗ một phát lên bàn, chỉ về số điểm mười bắt mắt phía trên.

" Cậu còn có mặt mũi vào ban nhất? Ai cho cậu can đảm, cậu ngược lại không sao, nhưng tôi đau lòng thay cho những hạt giống trong ban nhất kia. "

Lục Nham sao cũng được nhún vai, " Em sao lại không có mặt mũi, em cảm thấy gương mặt này vẫn tạm được a, không được tính là một đóa hoa, nhưng nửa cánh hoa cũng có thể đi, sao thầy lại mang thành kiến mà không nhận ra vậy. . . "

" Cậu bớt ở chỗ này lắm lời với tôi đi, bất kể cậu nói gì, tóm lại tôi cũng sẽ không đồng ý. " Nhạc Bất Quần bị hắn chọc tức đến mức tóc cũng dựng lên, nâng ly trà lên uống một hớp, đè lửa giận trong lòng xuống.

" Thầy thật sự không chịu cho em đổi lớp? "

" Không thể nào. " thái độ Nhạc Bất Quần vô cùng kiên định, hôm nay đánh chết ông cũng không thể để hắn đổi lớp.

" Vậy em mời ba em đến nói chuyện với thầy, nói trường học phản đối việc em nỗ lực học tập. " Lục Nham tựa vào bàn, không mặn không nhạt mở miệng.

" Em đừng có làm bộ, cũng đừng có đổi trắng thay đen với tôi " Nhạc Bất Quần lại uống một hớp, đảo mắt ly trà đã thấy đáy, " Hôm nay coi như em kêu ba em đến, chuyện này cũng không có khả năng thành công, đừng có nghĩ nữa, thành thực quay về ban tám của mình đi. "

" Ah. . .Như vậy sao, vậy em chỉ có thể dùng cách của mình để giải quyết. " Lục Nham cũng không dây dưa quá lâu, làm bộ muốn đi.

" Em đứng lại cho tôi, em muốn làm gì? " Nhạc Bất Quần gọi hắn, ông thật sự hết cách với đại ma vương Lục Nham này. Chỉ cần không chú đến, hắn nhất định sẽ thật sự làm ra chuyện đại nghịch bất đạo, chọc cho cả trường đều náo loạn.

" Em có thể làm gì, thầy không chịu đồng ý, em lại muốn học tập như vậy, cũng chỉ có thể ngày ngày chạy đến ban nhất, tâm tình tốt thì ở cửa nghe một chút, tâm tình không tốt thì tùy tiện tìm một học bá nào đó ngồi chung, nghe nói ở ban nhất có một bạn học ngoại hình rất đẹp, vậy thì ngồi với cậu ấy là được. " Lục Nham dửng dưng khoát tay, nháy mắt mấy cái với Nhạc Bất Quần, cười rất tà ác.

" Cậu. . .Cậu. . .Cậu. . .Cậu đừng quấy rầy bọn họ. " Nhạc Bất Quần chỉ hắn, tức đến toàn thân đều run rẩy, hận không thể giơ tay cầm đồ trên bàn ném hắn.

" Đúng là tức chết tôi, cậu nói cậu xem, tại sao không thể để tôi bớt chút tâm tư a. "

" Nghĩ xong chưa? Thầy Nhạc, chưa nghĩ ra, em còn có một kế hoạch, có thể nói ra cho thầy tham khảo. " Lục Nham còn ngại hỏa lực không đủ, nhàn nhạt đổ thêm một can dầu.

" Cậu im miệng cho tôi. " Nhạc Bất Quần chống nạnh, tức giận đi vòng quanh, giống như con ruồi bay vo ve, rất tức cười.

Lục Nham không nói gì, hai tay ôm ngực, đứng một bên, tựa tiếu phi tiếu nhìn ông.

" Như vậy, cậu thử đến đó học hai ngày, nếu như không có bạn học hoặc giáo viên nào phản đối, vậy thì ở lại, nếu cậu dám quầy rầy bọn họ học tập, thì ngoan ngoãn cút về cho tôi. " Nhạc Bất Quần vẫn thỏa hiệp, bất đắc dĩ thở dài, Lục Nham biết được nhược điểm của ông là gì, chọc một phát là trúng.

" Không thành vấn đề, cám ơn thầy Nhạc, chúc thầy sống lâu trăm tuổi. " Lục Nham tặng cho Nhạc Bất Quần một nụ hôn gió, nhanh chân chạy ra ngoài.

Lục Nham đi hai bước, quay đầu lại nói với Nhạc Bất Quần, " Đúng rồi, còn có chuyện em xin không học nội trú nữa, thầy mau sớm giúp em, người tốt nên làm đến cùng đứng chứ? "

" Cút đi cút đi. . . " Nhạc Bất Quần vô lực khoát tay, ông không muốn nhiều lời, dù sao Lục Nham vẫn luôn có một ngàn lý do đem chuyện trắng nói thành đen.

" Cám ơn! " Nói xong dứt khoát chạy khỏi văn phòng

Hôm nay ánh nắng tươi sáng, tâm tình Lục ca rất mỹ mãn.

Hết chương 13.