Chương 3

Đêm qua Diệp Ly bị Lục Nham ép buộc vô số lần, đến cuối cũng cậu không còn bắn được gì nữa.

Gần đến cuối Diệp Ly đã mệt đến mắt mở không lên, rốt cuộc chịu không nổi một tia kɧoáı ©ảʍ, sau khi bắn ra trực tiếp ngất xỉu, mất đi y thức.

Về sau xảy ra chuyện gì, Lục Nham khi nào thì chấm dứt, hết thảy cậu đều không biết, chỉ cảm thấy tối qua tuy rằng rất mệt mỏi, thế nhưng sau đó lại ngủ vô cùng yên tâm, một đêm không mộng.

Thế nhưng cậu cảm giác mình đã quên mất chuyện gì đó, Diệp Ly mở hai mắt mông lung, ngơ ngác nhìn trần nhà ngẩn người.

Con ngươi xinh đẹp vừa mở, vẫn còn tỉnh tỉnh mê mê, lông mi thật dài chớp chớp, cố gắng thức tỉnh trí nhớ của mình.

Nghiêng nghiêng đầu nhỏ, vốn muốn để cho bản thân tỉnh táo hơn một chút, kết quả càng khiến đầu óc thêm choáng váng mơ hồ.

Diệp Ly ngơ ngác không hiểu tình huống của mình, cũng không chú ý tới Lục Nham nằm bên cạnh, đang một tay chống đầu, khóe miệng mỉm cười nhìn một loạt hành động của tiểu hồ ly, cảm thấy cậu đáng yêu cực kỳ, trong mắt tràn ngập cưng chiều dung túng.

" Ha ha... " Hắn đắc ý rung đùi, mờ ám nhìn Diệp Ly, Lục Nham cảm giác mình đúng thật là nhặt được một đại bảo bối, không tự chủ được mà thấp giọng bật cười.

Diệp Ly lúc này mới chú ý tới bên cạnh mình còn có người, đột nhiên quay đầu, cảnh giác liếc nhìn Lục Nham.

Lúc này cậu mới phát hiện mình đang ở nơi hoàn toàn lạ lẫm, không phải gian phòng của cậu, người bên cạnh cậu cũng không quen, toàn bộ chuyện tối qua tràn vào trong não.

Cậu chỉ muốn tìm chị hai, thế nhưng cuối cùng lại bị người xấu đưa đi, còn uống phải loại đồ uống kỳ quái, là người bên cạnh đã cứu cậu, thế nhưng hắn cũng xấu, Diệp Ly nhớ đến tối qua Lục Nham khi dễ mình, cậu đã nói không thể, vậy mà hắn còn làm.

Diệp Ly càng nghĩ càng uất ức, hai mắt vô tội chẫm rãi dâng lên hơi nước, bộ dáng lã chã chực khóc thoạt nhìn đáng thương cực kỳ, khiến cho người khác nhịn không được muốn đem toàn bộ thế giới đưa cho cậu.

Lục Nham trơ mắt ếch nhìn chằm chằm Diệp Ly , mới đầu là cảnh giác, sau đó không biết nghĩ đến điều gì khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên đỏ bừng, sau đó. . .Bắt đầu khóc. . .Lục Nhan lập tức tay chân luống cuống, không biết tại sao đang yên đang lành lại tự nhiên khóc lên rồi.

Lục Nham vội vàng ôm người vào lòng, đưa tay vỗ lưng cậu, nhẹ giọng an ủi.

" Không khóc ah, bảo bối, không sao cả. . .Không ủy khuất, em có chuyện gì có thể nói với tôi. . ."

" Ô. . .Cậu khi dễ tôi. . .Ô. . . Tôi đã nói không thể được. . .Ô ô. . . " Diệp Ly ở trong ngực Lục Nham, nghe lời nói ôn nhu của hắn, càng thêm ủy khuất.

Lục Nham giờ mới hiểu được, hoá ra Diệp Ly vì chuyện tối qua nên ủy khuất, kỳ thật hôm nay khi tỉnh dậy, hắn đã có chút hối hận.

Đêm qua thật sự quá độ, hắn hung ác khi dễ người ta, người còn chưa nắm trong tay, vạn nhất bảo bối nảy sinh tâm lý sợ hãi hắn, vậy thì thứ được còn không nhiều bằng thứ mất rồi.

" Không khóc ah, bảo bối, lỗi của tôi, lỗi của tôi, lần sau sẽ không như thế nữa. "

Diệp Ly được Lục Nham vuốt ve, tâm tình dần dần bình tĩnh hơn, nghe Lục Nham thấp giọng nói chuyện, cậu bắt đầu buồn ngủ.

Cơ mà Lục Nham không có dễ dàng như vậy, đêm qua vừa mới nếm được tư vị ngọt ngào của bảo bối, vốn ăn tủy trong xương mới biến nhấm nháp nó ngón đến cỡ nào.

Sáng sớm là thời gian sinh lý hưng thịnh nhất, người trong ngực không mảnh vải che thân, không hề phòng bị dựa vào hắn, xúc cảm làn da trong tay tuyệt diệu như vậy, khiến hắn nhớ tới tới chuyện hôm qua, hạ thân đã sớm không tự chủ mà kéo cờ.

Chỉ là chính mình vừa đáp ứng người ta, sẽ không khi dễ cậu nữa, ai. . .Tự tạo nghiệt không thể sống nha. . .Lục Nham chỉ có thể cắn răng đè nén du͙© vọиɠ, không quản đến nó, tay như cũ dỗ dành Diệp Ly.

" Ah! ! ! " Diệp Ly đột nhiên hô to một tiếng, trực tiếp ngồi dậy, nhưng bởi vì đêm qua quá mức kịch liệt, khiến cho xương sống thắt lưng không chịu nổi, thân thể lập tức trở nên mềm yếu, nằm trở về, quay đầu ủy khuất nhìn Lục Nham.

Lục Nham chứng kiến Diệp Ly đứng dậy, trên lưng là dấu vết xanh tím do hắn dùng sức quá độ tạo ra, ngoài ra, khắp nơi trên người Diệp Ly đều loang lỗ nhiều dấu vết cầm thú do Lục Nham gây ra, thoạt nhìn phi thường tình sắc, cũng rất quyến rũ.

" Khụ. . . " Lục Nham vội ho một tiếng, nói sang chuyện khác, đồng thời đưa tay giúp Diệp Ly mát xa, Diệp Ly vốn muốn cự tuyệt, thế nhưng động tác của Lục Nham rất thư thái dễ chịu, lời cự tuyệt cũng vì vậy mà không nói ra.

" Sao vậy, bảo bối? "

" Chị hai của tôi. . .Tôi còn muốn tìm chị hai. . .Ô. . .Một mình chị. . .Đêm qua. . .Không biết chị có về nhà hay không. . . " Diệp Ly nói xong liền muốn khóc.

Lục Nham hôn lên khóe mắt cậu, kéo chăn qua, phủ lên cơ thể Diệp Ly.

" Đừng lo lắng, bảo bối, em gọi điện về nhà hỏi thử, có lẽ chị hai em đã sớm về nhà rồi. . .Không sao đâu, đừng khóc. . . "

Diệp Ly hít hít mũi, " Ân. . . "

Diệp Ly nhìn quanh bốn phía, không tìm thấy balo của mình, ngẩng đầu mềm mại nói với Lục Nham: " Điện thoại ở trong balo. . . "

Lúc nói chuyện, ngón tay liên tục vặn xoắn, dù sao đêm qua cậu cũng đã làm chuyện thân mật với người này, hơn nữa cậu không quen biết hắn, Diệp Ly không biết phải làm sao, có chút khẩn trương, không biết nên đối mặt với hắn thế nào.

" Được, chờ tôi. " Lục Nham không nhiều lời, hắn hiểu được lo lắng của Diệp Ly, vươn tay nhẹ nhàng xoa đầu cậu, xúc cảm mềm mại, xác thực như mình nghĩ.

Lục Nham xuống giường mặc quần áo tử tế, Diệp Ly thấy hắn không hề cố kỵ mặc quần áo trước mặt mình, thân thể thon dài lõa thể lúc ẩn lúc hiện trước mắt cậu, khiến cậu bất giác mà nhớ tới động tác ôn nhu tối qua, nét đỏ ửng trên mặt khó lắm mới giảm xuống nay lại bùng cháy thêm lần nữa, đến tai cũng biến thành màu đỏ ngượng ngùng.

Lục Nham biết rõ cậu lén nhìn hắn, khóe miệng cong lên, cố ý thả chậm tốc độ mặc quần áo, ngón tay thon dài chầm chậm gài lại từng nút áo, sau đó rời khỏi phòng.

Đêm qua hắn quá nôn nóng, vừa vào cửa đã ném balo vướng víu trên người Diệp Ly ở phòng khách

Diệp Ly nhìn thấy Lục Nham biến mất khỏi tầm mắt, rõ ràng sinh ra một loại cảm giác tiếc nuối, chờ khi cậu kịp phản ứng, chính mình cư nhiên lại suy nghĩ như vậy, càng thẹn đến muốn chui xuống đất, mình quả thật là một tiểu sắc lang.

" A. . . " Cậu kéo chăn qua đỉnh đầu, che khuất khuôn mặt đỏ bừng, tự biến mình thành con nhộng, không ngừng lăn qua lộn lại trên giường, như một cục bông cực lớn.

Lục Nham cầm balo đi vào vừa vặn nhìn thấy một màn này, lập tức dở khóc dở cười, giơ tay kéo Diệp Ly ra khỏi chăn.

" Bảo bối, em làm gì vậy, đừng khiến mình khó chịu. . . "

Diệp Ly bị ý nghĩ phóng túng của chính mình với Lục Nham khiến cho không được tự nhiên, chợt nghe thấy giọng của hắn, càng thêm hoảng sợ, tay vô thức nắm chặt chăn, mặc kệ Lục Nham khuyên thế nào cũng không chịu buông tay.

Lục Nham sợ mình quá dùng sức sẽ khiến cậu bị thương, không tiện ra tay, " Được rồi, bảo bối, không phải xấu hổ, chuyện thân mật nhất chúng ta cũng đã làm, em còn ngại gì tôi nữa, mau ra đây, em không phải nói muốn gọi cho chị của mình sao. . . "

Diệp Ly thấy hắn nói có đạo lý, nhưng cậu vẫn ngại , thế là chỉ vươn một tay trắng trẻo không tỳ vết ra.

" Vậy cậu đem điện thoại đưa cho tôi, tôi có thể tự gọi chị hai. . . "

" Được " Lục Nham ngoài miệng đồng ý, lúc đặt điện thoại vào tay Diệp Ly, một tay liền nắm chặt tay cậu, thừa dịp cậu không phản ứng, nhanh chóng kéo chăn xuống, ôm cả người và chăn giam vào ngực, Diệp Ly lộ ra khuôn mặt đỏ bừng.

Bởi vì ngu ngốc có hơi lâu, có chút thiếu dưỡng khí, đôi mắt Diệp Ly long lanh, đại não chưa kịp xoay chuyển, chỉ cảm thấy một hồi trời đất quay cuồng, cả người đã chui vào ngực Lục Nham.

Về sau kịp phản ứng, cậu giãy dụa mấy lần vẫn không tránh thoát giam cầm của Lục Nham, dứt khoát từ bỏ, mất công vô ích rồi, cậu tức giận trừng mắt nhìn Lục Nham, giông như lên án Lục Nham lợi dụng lúc người ta khó khăn.

Ánh nhìn của cậu không hề có lực uy hϊếp, khóe mắt đuôi mày đều là phong tình, nhìn đến tâm Lục Nhan cũng tan ra, bộ dáng tức giận cực kỳ giống một chú mèo nhỏ xù lông, trong mắt hắn tràn đầy sủng nịch cùng vui vẻ.

" Được rồi, Diệp Ly bảo bối, em không phải muốn gọi cho chị mình sao, " ánh mắt Lục Nham ra hiệu nhìn điện thoại của cậu.

" Hừ. . . " Diệp Ly vẫn không để ý hắn, vừa mở điện thoại định ấn số, bỗng nhiên quay đầu, giật mình trừng mắt nhìn Lục Nham, đôi mắt mở thật to đầy nghi hoặc, hệt như đã nghe được sự việc gì đó không thể tin nổi.

" Cậu. . .Làm sao biết tôi tên Diệp Ly. . . Tôi không thể tùy tiện nói tên mình cho người khác biết. . .Ân. . . " Diệp Ly phiền muộn gãi đầu, cậu phi thường hoài nghi bản thân do ngày hôm qua bị hạ thuốc, nên mới ý loạn tình mê nói ra.

" Ha ha. . . " Lục Nham trầm thấp nở nụ cười, mặt mày cong cong, nhìn rất đẹp.

" Đồ ngốc, nè. . . Em xem. . . " Lục Nham đưa thẻ học sinh trong tay cho cậu, bên trên viết đầy đủ thông tin cá nhân của Diệp Ly.

" Lúc lấy cặp cho em thì rớt ra, ừn. . .Cao trung B thị, 12A1, Diệp Ly. . .Ha ha. . . "

Lục Nham ôm ấp Diệp Ly, cúi đầu ghé vào tai cậu thấp giọng nói: " A Ly bảo bối, thật là trùng hợp ah, tụi mình là bạn học với nhau, tôi ở 12A8, Lục Nham, nhớ kỹ tên tôi. . .Còn có nhớ kỹ, em là của tôi "

Lục Nham ghé vào tai cậu lầm bầm, thổi khí bên tai cậu, Diệp Ly không chịu được co rúm lại, càng thêm thân mật dựa vào Lục Nham.

Diệp Ly ảo não cắn cắn môi, vốn còn mong Lục Nham đừng biết cậu, vậy thì có thể lặng lẽ chuồn đi, không cần lo sẽ bị tìm được, kết quả. . .Người tính không bằng trời tính, hơn nữa vừa nãy Lục Nham ghé vào tai cậu tuyên bố bá đạo, khiến cậu càng thêm không biết phải làm sao.

Tựa như nhìn ra Diệp Ly suy nghĩ gì, Lục Nham siết chặt hai tay, nhẹ nhàng nói, " Đừng nghĩ rời khỏi tôi, bảo bối, tôi không phải học sinh ngoan, cũng không phải là người tốt lành gì, tôi nhìn trúng em, cho dù em trốn đến chân trời góc bể, tôi liều mạng cũng phải đưa em trở về, sau đó. . . "

Nói đến đây, Lục Nham câu khóe môi, tà mị nở nụ cười, ngậm lấy vành tai hồng hồng của Diệp Ly, nhẹ nhàng liếʍ láp, chậm rãi nói: " Sau đó sẽ khoá em lại, giam cầm cả đời , khiến cho em. . .Vĩnh viễn. . .Đều chỉ có thể là người của tôi. "

Thân thể Diệp Ly không ngừng run rẫy, bởi vì câu nói của Lục Nham khiến cậu sợ hãi, người này lúc thì ôn nhu, lúc thì dọa người như vậy, cậu thật muốn về nhà.

" Đừng sợ, bảo bối, em chỉ cần đừng nghĩ muốn rời khỏi tôi, tôi sẽ một mực thương em. . . " Lục Nham vuốt ve gương mặt cậu, thẳng đến khi làn da non nớt đều có chút đỏ, Lục Nham vẫn không nỡ buông tay.

" Được rồi, bảo bối, em còn phải gọi cho chị hai đó, mau gọi đi a " Lục Nham nhìn thấy Diệp Ly si ngốc bèn lên tiếng nhắc nhở.

" Ừm. . .Phải. . .Gọi điện thoại. . . " Diệp Ly như từ bừng tỉnh đại mộng, không kịp nghĩ nhiều nữa, cầm lấy điện thoại gọi chị hai, Lục Nham buông tha Diệp Ly , hắn đi tới tủ lấy một bộ quần áo sạch sẽ cho Diệp Ly.

" Tít. . .Tít. . .Tít. . . " Đầu dây bên kia vang rất lâu mới có người bắt.

" Này. . .Ai vậy? " Diệp Ngọc không kiên nhẫn hỏi, đêm qua cô ta đi KTV (1) ca hát với bạn bè, đến khuya mới về.

(1) : Karaoke

Đại khái là sáng sớm còn quá buồn ngủ, đang ngủ say thì bị một hồi chuông điện thoại ầm ĩ đánh thức, không biết kẻ nào không biết sống chết, chọn đúng lúc này gọi đến.

" Chị. . .Chị hai. . .Là em, A Ly, ngày hôm qua em đến quán bar, nhưng không tìm được chị, thực xin lỗi, chị. . .Chị về nhà chưa, có bị làm sao không. . ."

Giọng chị hai nghe rất tức giận, bất quá trung khí mười phần, có lẽ không bị gì a, Diệp Ly tuy rằng sợ hãi, nhưng lời muốn nói vẫn nói hết ra.

" À. . . .Là mày ah " Diệp Ngọc vốn mang tâm tình tốt đẹp, sau khi nghe được giọng của tiểu yêu tinh Diệp Ly, cảm giác bực bội vì bị đánh thức trực tiếp đạt tới đỉnh điểm, Diệp Ly đại khái chính là người mà cô ta căm ghét nhất trên đời này.

" Hừ. . . " Diệp Ngọc hừ lạnh một tiếng, tức giận nói, " Quán bar? Ha. . .Tao vốn dĩ không có đi quan bar gì cả, cũng không có uống say, bất quá chỉ muốn trêu đùa mày mà thôi, không nghĩ tới mày thật sự tin, trên đời sao lại có đứa ngu xuẩn như mày, người ta nói cái gì cũng tin, thằng ngu. . ."

Nói xong, Diệp Ngọc lập tức cúp điện thoại, quay về giường tiếp tục ngủ bù, hoàn toàn không để tâm tới lời nói của mình có thể sẽ khiến người khác đau lòng.

Diệp Ly cầm điện thoại, ngơ ngác nhìn màn hình tối đen, trong lòng ngũ vị tạp trần (2), kỳ thật không phải lời ai nói cậu cũng tin, vì cậu cảm thấy chị hai là người nhà, còn rất quan trọng với cậu, nhưng cho đến bây giờ cô vẫn không hiểu, không chịu tin cậu, rõ ràng tất cả đều không phải lỗi do cậu. . .

(2) : Ngọt mặn đắng chua cay cùng lúc, ý chỉ cảm giác phức tạp hỗn độn

Lục Nham tìm áo xong thì quay lại giường, nhìn thấy Diệp Ly ôm chăn cúi đầu rầu rĩ không vui, thoạt nhìn cực kỳ oan ức, hai cọng tóc ngốc trên đầu cũng rũ xuống, không còn sức sống như lúc đầu, Lục Nham vậy mà đau lòng.

" Tới, đưa tay. . . " Lục Nham đưa tay vỗ nhẹ đầu Diệp Ly, Diệp Ly theo bản năng ngheo lời, giơ hai tay lên, sau đó quay đầu mặc một cái áo sơ mi vào

" Đừng buồn, bảo bối, em còn có tôi, tôi vĩnh viễn là người quan trọng nhất của em, vĩnh viễn không lừa gạt em. . .Tin tưởng tôi, được không? "

Lục Nham giúp Diệp Ly ăn mặc đàng hoàng, ngồi ở bên giường , ánh mắt chăm chú nhìn Diệp Ly, tầm mắt cực nóng khiến cho Diệp Ly không dám nhìn thẳng.

Phút trầm mặc ngắn ngủi qua đi, Diệp Ly nhẹ nhàng gật đầu, " Ân. . ."

Lục Nham hưng phấn ôm Diệp Ly, hôn lên trán cậu, thành kính, không pha lẫn một tia du͙© vọиɠ nào, " Bảo bối, em thật tốt. "

" Tôi muốn về nhà. . . " Diệp Ly chôn trong hõm vai Lục Nham, đồng ý nói, vẫn mang theo tia ủy khuất.

" Được, tôi đưa em về. "

Lục Nham ngồi xổm mang giày cho cậu, đôi chân như ngọc của Diệp Ly khiến cho Lục Nham cầm trong tay yêu thích đến không muốn buông tay, hắn ngẩng đầu nhìn cậu, nụ cười xinh đẹp, hôn lên mu bàn chân Diệp Ly.

" Ah. . . " Diệp Ly cảm thấy ngại ngùng, thoáng rụt chân lại, vô cùng kinh ngạc, " Cậu. . .Cậu không chê bẩn à? "

" Mọi thứ của A Ly, từ trong ra ngoài, đều vô cùng sạch sẽ, tôi đều yêu thích. " Ánh mắt nóng bỏng, thẳng tắp nhìn về phía Diệp Ly.

Thổ lộ trần trụi như thế, Diệp Ly không biết nên đáp lại thế nào, chỉ có thể dời tầm mắt, nói sang chuyện khác: " Khụ. . .Chúng ta có thể đi rồi. . . "

Diệp Ly thấp hơn Lục Nham một chút, áo của Lục Nham mặc trên người cậu hiển nhiên sẽ rộng hơn, giống như tiểu hài tử trộm mặc quần áo của người lớn vậy.

" Đi thôi. . . " Ngay lúc Diệp Ly sắp chống đỡ không được, thời điểm muốn mở miệng hỏi, âm thanh khàn khàn vang lên.

Diệp Ly xuống giường, chân vừa chạm đất đã mềm nhũn, trực tiếp ngã về phía trước, Lục Nham nhanh tay chụp lấy, ôm người vào lòng, sau đó ôm ngang cậu, đi ra ngoài.

" Không thể. . .Không thể ôm kiểu công chúa. . . " ngay từ đầu Diệp Ly đã có ý đồ phản kháng, Lục Nham nói chỉ nói một câu đã loại bỏ đi ý đồ của cậu, " Em tự đi được sao, bảo bối? "

" Hừ. . . " Diệp bĩu bỉu môi, nén giận nghiến răng, nghĩ thầm còn không phải do cậu hại.

" Ha ha ha. . . " Lục Nham cười rất vui vẻ, Diệp Ly có thể cảm giác được l*иg ngực hắn rung động.

Lục Nham nhìn bộ dáng tức giận của Diệp Ly, nhịn không được hôn một cái lên cánh môi cong cong của cậu.

" Cậu. . .Sắc lang. . . " Diệp Ly trợn trừng mắt, hai tay vòng chặt cổ Lục Nham, vùi đầu vào vai hắn, không quan tâm hắn.

Cậu phát hiện người này càng để ý cậu càng không biết xấu hổ, luôn động tay động chân với cậu, thế nhưng Diệp Ly rõ ràng cảm giác được tâm tình Lục Nham tốt hơn.

Hết chương 3.