Chương 3: Tối qua thấy thoải mái không?

Tối về Diệp Tang một mực không ngủ được, cả người lật qua lật lại, hình ảnh hồi chiều bên trong hẻm nhỏ không ngừng xoay quanh trong đầu cô.

Thật khó hiểu, không cách nào hình dung được cảm giác đang hiện lên trong cơ thể cô, nói chung là cô rất không thoải mái, lại không rõ vì sao không thoải mái.

Cuối cùng cô lăn qua cạnh giường, từ dưới đáy nệm lấy ra quyển truyện Dương Linh cho cô mượn, mới vừa mở vài trang liền dừng lại, không dám lật xem nữa.

Bật đèn bàn lên, điều chỉnh độ sáng nhỏ nhất, cô nơm nớp lo sợ lật ra tiếp, lần thứ nhất rất nhanh, cưỡi ngựa xem hoa, cũng đã đổi mới thế giới quan và tam quan của cô.

Lần thứ hai, cô buông xuống đề phòng, cái loại cảm giác tim đập nhanh lại nổi lên càng rõ ràng, giống như hình ảnh Dương Linh đang trầm thấp thở dốc hồi chiều, nữ chính trong truyện đang nằm dưới thân người đàn ông, dươиɠ ѵậŧ thô lớn ra ra vào vào, làm cho nước mắt cô ấy chảy ròng, nước bọt cũng không kịp nuốt tràn ra khóe môi, thanh âm nữ chính rêи ɾỉ từng đợt...

Khó chịu... Khó chịu không nói ra được, theo bụng dưới từng đợt cảm giác mỏi nhừ càng ngày càng rõ ràng, lại dần dần dâng lên một vòng cảm giác trống rỗng.

Diệp Tang khó chịu xê dịch thân thể, lật người, tiếp tục xem.

Rõ ràng khó chịu, nhưng khiến người khác sa vào, cảm giác thật quỷ dị...

Rạng sáng bốn giờ Diệp Tang mới ngủ, cô có một giấc mộng, mơ tới cô đứng tại đầu hẻm nhỏ, nhưng trong ngõ hẻm không phải là hình ảnh nam sinh đem mặt chôn trong ngực Dương Linh.

Mà là hai tay Dương Linh ôm chặt cổ của nam sinh đó, hai chân nâng lên, vòng lấy eo anh ta, váy bị kéo đến eo, anh ta bệ lấy mông Dương Linh, dưới hông một chút lại một chút hướng vào trong thân thể Dương Linh đâm vào.

Dương Linh ngửa đầu, cơ thể bị đâm dán sát lên vách tường, nước mắt chảy ra, miệng thì hô, muốn... muốn tới...

Tiếng chuông báo thức vang lên khiến Diệp Tang bừng tỉnh, cô mở mắt ra, qua mấy giây mới hồi phục tinh thần, đồng thời gương mặt nóng lên.

Cả buổi trưa, giáo viên giảng bài, một câu Diệp Tang cũng đều không nghe lọt tai. Bởi vì nhìn lén truyện người lớn rồi mơ thấy mộng xuân làm cô rất bất an, tràn đầy cảm giác tội lỗi.

Mang theo tâm trạng thấp thỏm, cuối cùng nhịn đến khi tan học, ăn cơm trưa xong, cô như thường ngày đến phố hàng rong để mẹ cô về ăn cơm.

Phố hàng rong cách nhà Diệp Tang không xa, hơn mười phút đường mà thôi, lúc cô đến, mẹ cô dặn dò vài câu rồi rời đi, cô ngồi trên ghế mây ngẩn người.

Cô đang do dự, đêm nay có nên đem trả lại cuốn truyện đó cho trả lại Dương Linh hay không.

Cô cảm thấy quyển truyện kia có độc, từ khi cô bắt đầu xem quyển truyện đó thì về sau, cô đều không bình thường.

Thế nhưng là... sao cô có chút không nỡ vậy chứ? Thế mà cô còn muốn nhìn lại... đáng sợ...

Diệp Tang còn đang xoắn xuýt, một bóng người màu đen tiến vào cửa hàng.

Cô sửng sốt một giây, lấy lại tinh thần, tiêu cự trong mắt cũng tập trung vào người đang đứng trước quầy kia, lập tức cô lại ngây người.

Nam sinh rất cao, tóc hơi dài, làn da trắng, hai mắt hẹp dài, sống mũi thẳng tắp, môi hơi mỏng, lộ ra vẻ gợi cảm...

Hoắc Cẩn Đình không để ý ánh mắt hoa si của Diệp Tang, rất tự nhiên từ trên quầy lấy kẹo cao su từ trên giá đỡ, cúi đầu mở bao giấy bên ngoài.

Anh đem kẹo cao su ném vào trong miệng, mím môi nhai mấy cái mới nhấc mắt lên nhìn về hướng Diệp Tang.

Diệp Tang như bị điện giật một chút, đột nhiên lấy lại tinh thần, mặt liền nóng bừng.

Ánh mắt Hoắc Cẩn Đình đảo qua khuôn mặt Diệp Tang bỗng nhiên đỏ ửng, khóe môi cong lên một biên độ như có như không.

Kia giống như cười mà không phải cảm giác đang cười, mà mang theo biểu hiện nhàn nhạt trào phúng, Diệp Tang vội vàng cúi đầu xuống.

Bởi vì cô không chỉ có cảm giác nóng mặt, dường như lỗ tai, cổ, toàn thân đều nóng, cọng tóc bên trong như toát ra mồ hôi thật mỏng.

"Một bao thuốc."

Diệp Tang mím môi, nắm chặt đầu ngón tay đứng lên, đi đến trước quầy, có chút gập cong người kéo cánh cửa quầy ra, "Muốn..., muốn loại nào?"

Giọng nói khẽ run, hệt như tiếng muỗi kêu ngậm trong yết hầu, đôi mắt hẹp dài của Hoắc Cẩn Đình híp lại, "Tối qua thấy thoải mái không?"