Chương 39: Làm cũng xong rồi còn sợ bị nhìn?

Anh ho khụ khụ hai tiếng, đôi mắt hẹp dài nhắm lại quay đầu, cầm lấy áo sơ mi màu xám nằm trên sô pha lấy từ tủ quần áo trước đó ném cho Diệp Tang.

"Mặc vào."

Diệp Tang có chút ngốc cúi đầu, nhìn áo sơ mi nhe nhàng rơi trên người cô, lúc này mới chú ý tới bản thân chưa mặc quần áo vào, ngực lộ ra một nửa...

Cô tranh thủ thời gian lôi kéo chăn lên, hé miệng muốn hỏi quần áo của cô đâu? Kết quả thanh âm truyền tới cổ họng, yết hầu đau ngứa, lập tức biến thành ho khan.

"Khụ khụ -- Khụ khụ khụ -- "

Ho một hồi lâu làm bụng dưới đau nhức theo, nhưng cô căn bản không dừng được, khó chịu co người lại nhằm giảm bớt cơn đau.

Hoắc Cẩn Đình thấy thế cau mày, bước xuống ghế, mang dép lê vào, cúi người nhấn điếu thuốc vào gạt tàn thuốc.

Anh nghiêng thân, một tay kéo Diệp Tang ngồi dậy, chăn mỏng trượt xuống, dọa Diệp Tang vội vàng vươn tay chặn lại, ho càng lợi hại hơn.

"Làm em đến bất tỉnh rồi còn sợ bị nhìn à? Có chỗ nào tôi chưa tháy qua chứ?" Anh tức giận lườm Diệp Tang, duỗi tay cầm ly cà phê anh đã uống hết một nửa đưa cho cô.

Không phải anh keo kiệt, mua hai ly mà không nỡ cho cô một ly, chẳng qua vì chán quá nên anh đã uống hết rồi, chỉ còn lại nhiêu đó.

Diệp Tang một tay giữ chăn che ngực, một tay tiếp nhận cà phê, cố gắng nhịn xuống ý định muốn ho nữa, cầm ly cà phê xích lại gần bên môi nhàn nhạt nhấp một hớp.

Chất lỏng hơi lạnh tiến vào cổ họng, trong nháy mắt dễ chịu không ít, cô nhấp thêm một ngụm, mới phát hiện đây là cà phê.

Cô không uống nữa, mơ hồ ho hai tiếng, cuối cùng mới ngừng lại, đưa cà phê trả lại cho Hoắc Cẩn Đình, anh nhíu mày cầm lấy, ánh mắt vẫn còn dừng trên khuôn mặt ho đến đỏ bừng của cô.

"Tôi, tôi... Khụ... Quần áo của tôi đâu?" Diệp Tang chậm rãi hỏi.

Hoắc Cẩn Đình thu hồi ánh mắt, đặt cà phê lên bàn trà, "Làm sao có thể mặc?"

"Làm sao lại... Ân khụ... Làm sao lại không thể mặc?" Mặc dù đã ngừng ho, nhưng yết hầu rất không thoải mái, nói chuyện không được lưu loát, vừa nói đã có cảm giác ngứa nổi lên.

"Đồ lót ẩm ướt giống như rớt xuống nước thì làm sao mặc? Dù sao em mặc áo sơ mi của tôi cũng giống như váy thôi, cứ mặc tạm trước đi."

Mặt Diệp Tang nóng bừng, muốn nói cái gì đó, nhưng làm thế nào cũng không thốt lên được.

"Hay là... em muốn lộ ra như thế cho tôi nhìn?" Hoắc Cẩn Đình nhìn ra cô đang thẹn thùng, cố ý xuyên tạc.

Diệp Tang hơi nắm chặt tay, đầu rủ xuống thấp hơn, cầm lấy áo sơ mi vừa định mặc, nhưng lại cảm thấy ánh mắt của Hoắc Cẩn Đình quá dọa người, dừng hai giây có chút khó xử nhìn anh nói: "Anh đừng nhìn tôi như vậy."

"Xùy --" Hoắc Cẩn Đình cười xùy ra tiếng, "Đừng nói ngực, cái huyệt nhỏ phía dưới tôi cũng đã thấy rồi, còn ngại ngùng cái gì."

"..." Diệp Tang hoàn toàn nói không ra lời, nghẹn họng, xê dịch anh xa một chút, đầu gối cong lên giữ cái chăn, thận trọng kéo áo sơ mi mặc vào.

Ánh mắt Hoắc Cẩn Đình thâm trầm, duỗi tay cầm cái bật lửa và hộp thuốc lá, lùi ra sau dựa lựng vào ghế sô pha, nghiêng đầu nhìn phía sau lưng bị lộ ra của cô, thời điểm cô vươn tay ra mặc áo, cái chăn không thể hoàn toàn che hết ngực cô được.

Da thịt trắng nõn tinh tế đằng sau đầu gối, như ẩn như hiện, làm cho anh đau mắt. Dươиɠ ѵậŧ ngủ say lại bắt đầu ngo ngoe muốn bành trướng, chân trái anh gác lên đùi phải, ngăn chặn người anh em không nghe lời của mình, mở hộp thuốc lá ra, rút một điếu cắn ngay bên môi, tiếp tục mặt dày mở miệng nói dối.

"Thể lực của tôi cũng không có tốt như em nghĩ đâu, cho dù bây giờ em có muốn, tôi cũng không còn sức để làm."

_________________________________________________________