Chương 42: Váy

Diệp Tang không dám tin trợn to mắt, cửa bị khóa, vặn cả nửa ngày, vô dụng, xác thực anh đã khóa từ bên ngoài.

Cô thở nhẹ, lui về phía sau mấy bước, quay đầu nhìn xung quanh, không có lối thoát nào cho cô cả, lòng đầy thấp thỏm trở về phòng Hoắc Cẩn Đình.

Làm sao có thể không thấp thỏm, ra ngoài mua váy cho cô mà còn khóa cửa, đây không phải sợ cô lại chạy sao?

Đoán chừng hôm nay ý định muốn về nhà, sợ rằng không hề dễ dàng...

Thời điểm Hoắc Cẩn Đình trở về, bộ phim trên ti vi đã chuẩn bị kết thúc, nhưng Diệp Tang không quan tâm, chỉ một lòng nghĩ, chờ Hoắc Cẩn Đình về, cô phải làm sao nói với anh chuyện về nhà.

Nghe được tiếng xe gắn máy, hô hấp cô cứng lại, cô đi tới cửa sổ, lập tức cảnh giác nhìn về phía cổng, không bao lâu truyền đến tiếng mở cổng, sau đó là tiếng mở khóa cửa.

Ngược lại lần này, Hoắc Cẩn Đình không khóa cửa nữa, kỳ thật đúng là anh muốn giữ Diệp Tang ở lại qua đêm, một đường đi mua váy suy nghĩ đến làm sao để giữ Diệp Tang lại.

Nhưng đột nhiên trên đường anh nhận được điện thoại cầu cứu của Ngô Hạo, ngẫm lại Diệp Tang vừa phá thân, cảm thấy hôm nay trước hết như vậy đi, để cô đi về nghỉ ngơi, ngày mai hẹn sau.

Hoắc Cẩn Đình mới đi tới cửa, đập vào mắt chính là khuôn mặt Diệp Tang mang theo đề phòng, thế mà quấn áo đều đã mặc xong! Không chờ nổi muốn về ngay lập tức sao?

Mặc dù đã quyết định đưa Diệp Tang về nhà, nhưng Hoắc Cẩn Đình nhìn thấy dáng vẻ này của Diệp Tang, trong lòng khó tránh khỏi không cao hứng.

Về phần Diệp Tang, đối mặt với Hoắc Cẩn Đình, cô đang trong tâm thế phòng bị, môi giật giật, muốn nói gì đó, nhưng yết hầu bỗng nhiên khô khốc, đầu có chút trống rỗng, trước đó các loại lý do đã nghĩ kỹ, vậy mà bây giờ một chữ không thốt ra được.

Hoắc Cẩn Đình có chút buồn bực, bước chân dừng ở cửa ra vào hai giây, đi đến trước bàn, trực tiếp ném hai cái túi giấy trong tay đến bên chân Diệp Tang, không có lên tiếng.

Cái túi rơi trúng chân Diệp Tang, cô giật mình, nhìn khuôn mặt nghiêm trọng của anh, thanh âm thật thấp nói: "Cảm ơn."

Hoắc Cẩn Đình không có lập tức trả lời, mà vòng qua bàn ngồi xuống, móc thuốc lá ra nói: "Thay đi, thay xong tôi chở em về."

"...." Sảng khoái như vậy?!

Diệp Tang có chút không dám tin tưởng lỗ tai mình, kinh ngạc nhìn anh.

Đem điếu thuốc ngậm bên môi, anh khẽ nhếch hàm dưới, mắt nhắm lại, "Hay là em không muốn về?"

"Không có, tôi về." Cô vội vàng quay đầu không nhìn anh nữa.

Hoắc Cẩn Đình mở mắt, thấy Diệp Tang duỗi tay cầm túi giấy lên, thận trọng mở ra, anh mới rủ mắt xuống, từ trong túi quần móc ra cái bật lửa.

Chết tiệt! Những người khác đều muốn ngủ qua đêm ở nhà anh, con nhóc ngốc nghếch này, bộ dạng vội vàng giống như chạy nạn!

Lúc này Diệp Tang tò mò mở túi, sau đó cô nhìn thấy vải vóc viền ren màu trắng viền, nhẹ mềm, mộng ảo, cô nghi ngờ đưa tay cầm cái váy bên trong ra, lại váy liền áo. Rất đẹp, vải sợi tổng hợp mịn màng, bên ngoài là lớp viền ren mềm mại màu trắng, chắc là cái váy này dài hơn đầu gối...

"Còn cái túi kia nữa." Giọng nói Hoắc Cẩn Đình truyền đến.

Cô theo bản năng quay đầu nhìn anh một cái, thả váy trong tay vào túi giấy, cúi người lấy một túi khác mở ra.

Đập vào mắt là chiếc váy rời màu đỏ, váy dài qua đầu gối, sờ lên vải vóc cảm nhận rất mềm, xúc cảm rất dễ chịu.

"Tranh thủ thời gian thay đồ đi, tôi đưa em trở về, không phải nói bố mẹ em lo lắng à?"

Diệp Tang nhíu mày, quay đầu nhìn anh, nắm hơi chặt váy trên tay, "Cảm ơn."

Cô thật tâm cảm ơn, bởi vì cô cảm thấy trước đó hình như mình đã hiểu lầm anh, cô nào biết được, nếu không phải Ngô Hạo gọi điện thoại cầu cứu, hôm nay chắc chắn cô sẽ không được đi dễ dàng như vậy.

-- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- --