Chương 57: Nhiệt huyết sôi trào!

Hoắc Cẩn Đình thấy Diệp Tang tắm xong, anh cầm chăn mỏng, động tác không chút ôn nhu tiến vào bọc cơ thể cô lại.

Diệp Tang bị anh quấn như con tằm, hai tay đều bị trói buộc bên trong chăn, bộ dáng có chút khôi hài. Nhưng Hoắc Cẩn Đình không có cười, bế cô lên đi vào phòng ngủ bên cạnh.

Diệp Tang nằm ngang trên khuỷu tay của anh, ngước mắt lên chính là hàm dưới căng cứng, hầu kết nhô ra có chút nhọn...

Bởi vì ở giữa giường đã ướt nhẹp, Hoắc Cẩn Đình không có bế cô đặt lên giường, mà ôm cô đặt ở ghế sô pha. Không vội vã đi lấy quần áo cho cô mặc, anh đến trước tủ quần áo, trước tiên lấy đồ lót ra chuẩn bị thay, phía dưới ướŧ áŧ, rất không thoải mái...

Diệp Tang vội vàng thu hồi tầm mắt, nhìn về phía ti vi trước mặt, giọt nước từ lọn tóc nhỏ xuống trên chăn, rất nhanh bị hấp thu biến thành một dấu vết nho nhỏ, cô đã tận lực né tránh, nhưng khóe mắt vẫn có thể cảm giác được động tác của Hoắc Cẩn Đình.

Ví dụ như lúc anh cúi người cởϊ qυầи lót, sau đó cầm lấy đồ mới từ trong tủ đồ, gập cong người mặc vào...

Hô hấp của cô cẩn thận từng li từng tí, không biết bởi vì còn khẩn trương, hay là trong không khí còn đọng lại mùi hương vờn quanh của hai người lúc làʍ t̠ìиɦ, cô dường như có thể cảm giác được hương vị tanh mặn da^ʍ mỹ.

Hoắc Cẩn Đình thay xong đồ lót, cầm quần jean mặc lên, khóa quần cũng không kéo, đã đi đến sô pha ngồi xuống, từ trên bàn trà cầm gói thuốc lá mở ra, rút một điếu thuốc cắn bên môi nhóm lửa.

Hít một hơi thật dài, nicotin tràn vào cổ họng, đầu lưỡi mang theo chút cay đắng, là mùi vị quen thuộc, anh chậm rãi thở ra làn khói, thanh âm nghe giống thở dài, nhưng cũng giống như nhẹ nhàng thở ra.

Diệp Tang nghiêng đầu nhìn anh, chỉ thấy anh đặt cái bật lửa trên bàn, sau đó cầm lấy điều khiển từ xa mở ti vi, cô ấp úng mở miệng hỏi.

"Cái kia... Mấy giờ rồi?" Cô muốn nói, không phải đã hứa chở tôi về nhà sao?

Hoắc Cẩn Đình làm sao có thể không ra ý tứ trong lời nói của cô, nhịn xuống cơn ức chế, im lặng nâng ln thuốc lá trên tay hít một hơi thật dài, thả ra khói thuốc đứng lên, đi đến đầu giường cầm điện thoại.

Trước đó điện thoại bị anh ném qua một bên, cũng chưa tắt chế độ máy ảnh, vừa nhấn mở khóa, đập vào mắt là hình ảnh dâʍ đãиɠ khiến anh giật mình, không kịp phản ứng, thật vất vả mới đè nén cây gậy xuống ngay lập tức liền có dấu hiệu bành trướng.

Anh hít thở đều trong giây lát, ở trong lòng khẽ nguyền rủa, vội bấm thoát ra ngoài sau đó nhìn thoáng qua thời gian, mới đó mà đã mười giờ rồi...

"10 giờ."

"Tôi phải về."

"..." Biết ngay là câu này!

Hoắc Cẩn Đình nhắm mắt lại, dừng hai giây mới mở ra, nhét điện thoại vào túi quần, kéo khóa quần lên nói: "Gấp cái gì? Làm như tôi không đưa em về vậy."

Giọng điệu tức giận, Diệp Tang nhìn tấm lưng cởi trần anh, có chút ủy khuất: "Tôi không có giục anh, chỉ là đã trễ rồi."

"Tôi biết, chưa tới 11 giờ đâu!" Từ trên giường cầm lấy quần áo của cô, đi đến sô pha, đặt bên cạnh chỗ cô ngồi, "Tôi hút xong điếu này sẽ đưa em về."

Diệp Tang cúi đầu nhìn thoáng qua quần áo của mình, lại ngẩng đầu nhìn về phía Hoắc Cẩn Đình, còn chưa mở miệng, Hoắc Cẩn Đình đã biết cô muốn nói cái gì, anh bất đắc dĩ lắc đầu đi ra ngoài, "Tôi đi xuỵt xuỵt, em mặc đồ nhanh lên."

"... Ừm."

Thật sự nghĩ mãi không ra, mặc quần áo thôi, có gì đâu mà cứ ngượng ngùng thế!

Anh tựa vào vách tường ngay cạnh cửa, ngậm điếu thuốc ngửa đầu nhìn bầu trời đêm, bỗng nhiên lấy điện thoại ấn mở album ảnh.

Rất có cảm giác, so với xem phin đen còn kí©h thí©ɧ hơn nhiều, đáng tiếc không có ảnh lúc đang làm, lần sau lúc làm phải nhớ chụp thêm mấy tấm... Đúng, còn có thể ghi chép một chút...

Nghĩ thôi đã nhiệt huyết sôi trào!

Một người đứng ngay cửa nhìn chằm chằm vào ảnh của cô, nghĩ đến lần tiếp theo, một người ở trong phòng hoảng loạn mặc quần áo, mặt đỏ bừng rối tinh rối mù. Bởi vì cô phát hiện, không chỉ có đồ lót ẩm ướt, ngay cả quần cũng ướt một mảng lớn...

Chờ Diệp Tang mặc quần áo tử tế, phát hiện ngoài cửa không có động tĩnh, nghẹn một chút nhịn không được nhẹ kêu: "Tôi đã mặc xong."

Hoắc Cẩn Đình không có lập tức trả lời, mà chậm rãi nhấc mắt, ngẩng đầu nhìn bầu trời, vứt điếu thuốc xuống mặt đất, dùng mũi chân mài mài.

"Hoắc Cẩn Đình?" Đợi một hồi không nghe tiếng đáp lại, cô lo lắng gọi lần nữa.

"Nghe được rồi." Hoắc Cẩn Đình uể oải trả lời, xoay người đi vào phòng, "Đợi tôi mặc đồ."

Anh tròng áo thun vào đầu, thay giày mang theo Diệp Tang ra cửa, sau khi cách nhà Hoắc Cẩn Đình một khoảng xa, cô cảm giác như mình đã nằm mơ, nếu không phải thân thể khó chịu đau đớn, chắc chắn cô không nghĩ mình đã trải qua những chuyện này...