Chương 12: Mạt Thể

Chương 12:

Khi Tùy Viên khôi phục lại ý thức, phát giác mình đang nằm trên ghế sau trong xe đang chạy đi. Lúc bị đánh ngắt đã có chuẩn bị tâm lý từ trước, Tùy Viên giờ này khắc này quả thực bình tĩnh cực kỳ! Vuốt gáy còn chút đau ngồi dậy, nhìn về Mạc Hiên Chỉ đang ngồi ở ghế lái phía trước.

— ân, còn có Lãnh Hà trên ghế lái phụ.

...... Tình tiết nam chính nữ chính cùng nhau bỏ trốn lại mang theo nam thứ là thế quái nào......

"Hạo Thần, anh tỉnh rồi? Không sao chứ?" Lãnh Hà sau khi nghe được động tĩnh, nghiêng đầu lại quan tâm dò hỏi, Mạc Hiên Chỉ cũng thông qua kính chiếu hậu liếc mắt nhìn y, nhưng không có bất luận phản ứng dư thừa nào.

Tùy Viên đầu tiên trả lời câu hỏi Lãnh Hà, tỏ vẻ chính mình không sao, ánh mắt ngưng lại đâm thẳng sau gáy Mạc Hiên Chỉ: "Tôi muốn hỏi một điều, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra."

"Tôi muốn đến thủ đô." Mạc Hiên Chỉ lười biếng trả lời, nhưng có chút đáp phi sở vấn. (hỏi một đằng, đáp một nẻo)

Tùy Viên tự nhiên phải hỏi cho ra lẽ:"Cho nên?"

"Cho nên, tôi cũng muốn cậu đi cùng." Mạc Hiên Chỉ khẽ cười một tiếng.

Tùy Viên:".................."

Mặc dù lần đầu gặp cái tên nam chính này Tùy Viên liền tự động giúp hắn dán lên cái nhãn "Cường thủ hào đoạt", nhưng anh không biết đối tượng lừa gạt có chút không đúng sao!

"Phải làm sao bây giờ?" Cùng Mạc Hiên Chỉ câu thông khó khăn Tùy Viên đành thức thời buông tha cố gắng, lặng lẽ hỏi 5237.

"Salad."5237 trả lời gọn gàng linh hoạt, mang theo xúc động vò đã mẻ lại còn sứt.

(Ta cũng không hiểu salad trong ngữ cảnh này nghĩa là gì chắc là một câu tiếng lóng nào đó)

Bất quá, mặc dù nói như vậy, 5237 và Tùy Viên hôm nay đều là châu chấu trên một sợi dây thừng, cùng tiến cùng lui, hiển nhiên không có khả năng thật sự phủi tay không quản. Sau khi nửa ngày hờn dỗi đủ rồi, 5237 rốt cục phát huy nghề nghiệp của mình, bắt đầu thực sự phân tích tình huống trước mắt cho Tùy Viên.

"Kỳ thật, chuyện cũng chưa tính quá tệ, ta cảm thấy...... vẫn có thể cứu."5237 hắng giọng.

Tùy Viên chờ đợi nhìn nó, chân thành hỏi phải làm như thế nào mới cứu được: "Phải chạy trốn sao?"

"Ta cảm thấy khả năng chạy trốn thành công tương đối thấp, không cần phải đi thử." 5237 cũng cực kỳ oán niệm hành vi vũ lực của nam chính Mạc Hiên Chỉ. "Bất quá, nhìn ở góc độ khác, tuy đoạn kịch ngươi ở căn cứ Lỗ tỉnh một mình phấn đấu đã thành mây bay mất rồi, nhưng dù sao đoạn này cũng chỉ là một nhánh phụ trong kịch bản mà thôi, không ảnh hưởng gì lớn đối với thế giới này. Huống hồ, cuối kịch bản ngươi cũng phải đi kinh thành, hiện tại chỉ là sớm đi thôi."

Tùy Viên hơi lộ ra giật mình, con mắt sáng ngời.

5237 đặc biệt khó chịu cái bộ dạng vô tâm vô phế này của cậu, không nhịn được giội cho chậu nước lạnh: "Ta nói, chỉ là còn có thể cứu mà thôi, kịch bản quân (*) bây giờ còn đang thoi thóp đang chờ cấp cứu kia kìa, tùy thời tùy chỗ đều có thể tắt thở!"

(*) quân từ để xưng hô anh, cậu, ông. Ta thấy để nguyên nó dễ nghe hơn

Tùy Viên yên lặng dời tầm mắt: "Như vậy, hiện tại ta chỉ cần thu nhỏ sự tồn tại của mình đến mức nhỏ nhất, đợi đến đoạn kịch bản nam thứ nên xuất hiện thì mới hành động, đúng không?"

"Quan trọng nhất là đốc thúc phát triển tình cảm nam chính và nữ chính......" 5237 đón nửa câu sau, sau đó lại đột nhiên trầm mặc ba giây đồng hồ, kiên định đổi giọng. "Quên đi, cái này ngươi cũng không cần làm, ta cảm thấy ngươi càng nhúng tay chuyện lại càng rối, dứt khoát liền thành thành thật thật thu nhỏ cảm giác tồn tại của mình là được!"

Cảm thấy chính mình bị khinh bỉ sâu sắc, Tùy Viên ưu thương quay đầu, nhìn về phía ngoài cửa sổ xe.

Tùy Viên nhất cử nhất động, tự nhiên đều chiếu vào trong mắt của Mạc Hiên Chỉ và Lãnh Hà. Lãnh Hà nhìn Tùy Viên như có điều suy nghĩ, bộ dáng thần sắc phập phồng bất định càng cảm thấy áy náy, nàng bởi vì tư tâm của mình mà không ngăn cản Mạc Hiên Chỉ mang Tùy Viên đi, thậm chí còn giúp, tuy Tùy Viên không mở miệng trách cứ, nhưng Lãnh Hà vẫn cảm thấy có chút không cách nào đối mặt y.

Tùy Viên nhìn qua đặc biệt suy sụp, hiển nhiên ở Lỗ tỉnh có chuyện rất trọng yếu chưa đi làm, y luôn tỉnh táo biết tự kiềm chế sẽ không làm bất luận hành động lỗ mãng gì, hôm nay ánh mắt ảm đạm, môi khẽ nhếch, chắc là cảm tình lớn nhất mà y có thể biểu lộ ......

Khác với Lãnh Hà đang tự trách, Mạc Hiên Chỉ ngược lại bộ dạng đang xem kịch vui, khóe miệng hơi hơi nhếch lên biểu lộ vui sướиɠ, hiển nhiên không có bất kỳ cảm giác chịu tội.

Trong kịch bản, nữ chính Lãnh Hà rời nam thứ Hà Hạo Thần, cùng một nhóm người khác tiến bắc cũng có thể nói khá thoải mái, chỉ có điều lúc này có thêm một nam chính có thể hoàn toàn được xưng tụng là hiệp khách cô độc, vì vậy nhóm đồng đội thứ hai của nữ chính cũng dứt khoát thành phù vân.

Tùy Viên một đường cầm theo kịch bản lòng quả thực chua xót khó nói nên lời, cảm thấy hô hấp của của kịch bản quân càng ngày càng yếu ớt ...... Kỳ thật, một đám diễn viên quần chúng này thành phù vân Tùy Viên cũng sẽ không đau lòng, càng làm cậu đau lòng chính là, mặc dù cậu đã cố gắng không đi làm bóng đèn, nhưng nam chính nữ chính rõ ràng sớm chiều ở chung cảm tình tiến triển so với con rùa bò còn chậm hơn, hoàn toàn không có kiểu sóng vai chiến đấu, hỗ trợ hợp tác như trong kịch bản, ngược lại giống như chủ nhân và người hầu, một ngón tay vung lên không hề áp lực, mà đứa còn lại cũng vâng lời làm tùy tùng theo lệnh mà làm.

Sau khi nghe 5237 giảng giải, Tùy Viên mới hiểu được, có đôi khi kịch bản không chỉ là kịch bản, còn có thể ảnh hưởng phát triển tính cánh nhân vật tính cách.

Nữ chính kiếp trước ở mạt thế vừa đần độn vừa không giỏi giang gì, chỉ có thể coi là một thành viên nhỏ bé giữa chúng sinh, cho dù quay lại lúc khởi đầu mạt thế, cũng không thể ngay lập tức trở nên khí phách lại có thể phóng sát ý ra tứ phương. Nàng đi theo sau lưng nam thứ Hà Hạo Thần, không chỉ được y bảo vệ, đồng dạng cũng học tập kỹ năng làm thủ lĩnh của y, biết phán đoán tình thế, xử lý công việc. Chỉ khi chia tay nam thứ, một mình tiến bắc, nữ chính mới dần dần đem kỹ năng học tập được đem ra thực hành, từng bước bộc lộ tài năng, học tập trở thành một người đứng đầu. Khi đến thủ đô, nữ chính được kinh nghiệm tôi luyện mới chân chính lớn thành một nữ nhân mà Mạc Hiên Chỉ có thể ưu ái.

Hiện giờ, bởi vì Mạc Hiên Chỉ sớm đi ra phá rối, nữ chính đầu tiên dựa vào Tùy Viên, sau đó lại theo thói quen dựa vào Mạc Hiên Chỉ, tự nhiên bị không gian phát triển đè nén, tỏ ra bình thường cũng không có gì lạ.

Trong thế giới này, Tùy Viên học thêm một điểm quan trọng: Đừng tưởng chỉ cần duy trì kịch bản là đủ, khi kịch bản trở nên lệch lạc, thân là một nam thứ đủ tư cách, cậu còn cần chú ý sự phát triển của nhân vật chính.

Tùy Viên: "...... Nói như vậy, kịch bản còn có thể cứu được sao?"

5237:"...... Chẳng lẽ, ngươi định không cứu nữa?"

Tùy Viên:"............qaq"

Bình thường, khoảng cách từ Lỗ tỉnh đến thủ đô chỉ mất nửa ngày xe là cùng, tuy nhiên ở mạt thế đường cái bế tắc, tang thi hoành hành, nhưng có nam chính và nam thứ cường hãn hợp tác chiến đấu, hơn nữa nữ chính có tùy thân không gian cất giữ tài nguyên phong phú, đoàn người Tùy Viên tốc độ đi tới còn khá nhanh, không mất vài ngày đã mò tới ngoại vi thủ đô.

Sau đó, bọn họ gặp các thành viên tổ chức của Mạc Hiên Chỉ ở thủ đô.

Mạc Hiên Chỉ cũng không phải một hiệp khách cô độc chân chính, hắn lấy ánh mắt cực kỳ độc ác của mình chọn lựa một đám dị năng giả rất có thực lực, hợp thành đội ngũ của mình.

Lão đại nhà mình đột nhiên tâm huyết dâng trào tỏ vẻ muốn đi "Làm một chuyện rất trọng yếu", sau đó gọn gàng linh hoạt biến mất vài ngày, cho dù biết rõ năng lực của Mạc Hiên Chỉ nhưng nhóm dị năng giả cũng không thể không lo cho an nguy của hắn, hôm nay nhìn thấy Mạc Hiên Chỉ bình an trở về, nhóm dị năng giả kích động vạn phần xông tới, nhiệt tình hỏi han ân cần.

Dù sao, Mạc Hiên Chỉ không chỉ cùng bọn họ đã từng có tình cảm chung hoạn nạn, hơn nữa ở thủ đô tàng long ngọa hổ, cũng là một chiếc ô dù khổng lồ của bọn họ.

Hàn huyên xong, mọi người mới theo tầm mắt Mạc Hiên Chỉ có chút không kiên nhẫn, chú ý tới Lãnh Hà và Tùy Viên một mực yên lặng đứng ở một bên. Người trước là hoàn toàn không biết nên nói cái gì, người sau thì một mực yên lặng nhớ kỹ việc làm của mình — thu nhỏ cảm giác tồn tại.

Lãnh Hà bề ngoài cũng không kinh diễm, nhưng lại rất dễ nhìn. Trong tùy thân không gian tích góp một vài thứ gì đó và dị năng hệ thủy làm cho nàng có thể tùy thời tùy chỗ bảo trì thân thể sạch sẽ, bởi vì dinh dưỡng dư thừa mà làn da trắng nõn hồng nhuận, tóc đen mềm mại mà sáng bóng, so với đại đa số nữ tử chịu đủ sự chà đạp mỹ lệ hơn nhiều lắm, làm cho người ta không khỏi nhìn thêm vài lần.

Tùy Viên tuy thân là nam tử, vẻ ngoài cũng hoàn toàn không thua Lãnh Hà. Y hơi thon gầy, lại không đơn bạc, gương mặt tuấn tú hơi hơi mỉm cười, làm cho người ta như đang tắm gió xuân, gọng kính đặt trên đôi mắt phượng lại tỉnh táo cơ trí, tuyệt không phải vật trong ao. Y vốn càng thích hợp Tây trang lúc này chỉ mặc quần áo dễ vận động, thiếu vài phần cứng nhắc, lại nhiều hơn vài phần lười biếng nhàn tản, tuy chỉ yên tĩnh đứng ở nơi đó, khí thế lại nửa điểm cũng không kém hơn Mạc Hiên Chỉ.

Ước chừng là mẫn cảm đối với cường giả, nhóm dị năng giả đầu tiên chú ý tự nhiên là Tùy Viên, trong lòng còn có cảnh giác, phán đoán tính cách và năng lực của y. Tùy Viên thần sắc bất động mặc cho bọn họ đánh giá, thoải mái thản nhiên, khí chất ôn nhuận, rất nhanh, mọi người liền bỏ phòng bị đối với y, đồng dạng lộ ra thái độ thiện ý, đem ánh mắt tìm tòi nghiên cứu chuyển hướng về phía Lãnh Hà.

Lãnh Hà thân thể theo phản xạ căng thẳng lên, thân thể vô thức nhín gần về phía Tùy Viên bên cạnh, hiển nhiên không quá quen loại ánh mắt như này. Tuy phản ứng như vậy so với Tùy Viên rơi xuống một phần, nhưng dù sao Lãnh Hà cũng là con gái, mọi người yêu cầu với nàng cũng không cao, ngược lại cảm thấy bộ dáng nàng như vậy có điểm giống là mèo xù lông, rất là đáng yêu.

So với ánh mắt đơn thuần dò xét đồng bạn tương lai đối với Tùy Viên, thái độ mọi người đối với Lãnh Hà liền mập mờ nhiều hơn. Dù sao, Lãnh Hà cũng tạm coi là một mỹ nhân, vẫn bị Mạc Hiên Chỉ từ trước đến nay không gần nữ sắc tự mình mang về, nhìn là đoán được một đường tới đây được chăm sóc không tồi, cái này rất khó không khiến mọi người nghĩ quá nhiều.

Mạc Hiên Chỉ tuy tính cách có chút bá đạo, nhưng thái độ đối đãi đồng đội cũng không tệ lắm, trong đó một vị dị năng giả đánh bạo, mở câu vui đùa:"Lão đại, anh lần này vội vã ra ngoài một chuyến, chẳng lẽ chính là đi tìm vợ mang về sao?"

Mọi người một tiếng cười vang, cảm thấy câu đùa khơi mào này hiển nhiên rất có trình độ, lại không ngờ Mạc Hiên Chỉ cũng không phủ nhận, ngược lại cong khóe môi, rất có vài phần đắc chí vừa lòng: "Nói đúng."

Tiếng cười bỗng nhiên dừng lại, nhóm dị năng giả trợn mắt há hốc mồm nhìn Mạc Hiên Chỉ tựa hồ hoàn toàn không có vẻ nói đùa, sau đó đều đem ánh mắt kinh ngạc dời về phía Lãnh Hà, lúc này đây, mang thêm vài phần trịnh trọng.

Lãnh Hà sắc mặt bạo hồng, vừa thẹn lại quýnh, nàng hiển nhiên biết cân lượng của mình, cũng cảm thụ được Mạc Hiên Chỉ đối với chính mình không có nửa phần hứng thú, mặc dù người khác đều nhìn nàng, mà nàng cũng tự mình hiểu được, người Mạc Hiên Chỉ nói tuyệt đối là người bên cạnh nàng Tùy Viên. Quay đầu nhìn nhìn Tùy Viên, chỉ thấy sắc mặt y không đổi sắc, như cũ cười khẽ, nhìn kỹ lại, thậm chí còn lộ ra vài phần vui mừng.

Lãnh Hà...... Nàng không biết nên đánh giá thế nào về "Cuộc tình tay ba tình" quỷ dị này.

Vì thái độ của Mạc Hiên Chỉ, nhóm dị năng giả mặc dù đối với Lãnh Hà trông mong như cũ, thái độ lại cũng ân cần nhiều lắm. Vài tên hoạt bát lập tức liền kêu "Chị dâu", khiến Lãnh Hà phản bác cũng không được mà không phản bác cũng không xong, gấp đến độ muốn cào tường.

May mắn, Mạc Hiên Chỉ cũng không làm cho cô xấu hổ bao lâu.

"Chúng mày gọi ai đó?" Lạnh giọng cắt đứt ân cần thăm hỏi mọi người, Mạc Hiên Chỉ có vài phần không vui cất bước hướng về Lãnh Hà và Tùy Viên, sau đó trong lúc ánh mắt các tiểu đồng bạn ngốc trệ quàng lấy bả vai Tùy Viên. "Chị dâu của chúng mày là đây!"

Tùy Viên:"...... Chị dâu chẳng lẽ không phải xưng hô với nữ giới sao?"

5237: "Điểm cần chú ý không phải cái này đồ ngốc!"

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Cảm tạ năm xưa hạnh hoa mưa muội tử ném địa lôi ~ còn có lekers-seni tiểu đệ đệ ném hai khỏa địa lôi xddd lúc này đây ta lại nhớ không lầm chứ?