Chương 129

Edit: Jun

Beta: Da Vin Lee



Trong khoảng thời gian Tùy Viên nghỉ ngơi, mối quan hệ giữa Địch Nhĩ và Tắc Nhĩ Mạn cũng không có chuyển biến gì tốt. Dĩ nhiên Tùy Viên cũng không thể trông cậy vào tên cặn bã Tắc Nhĩ Mạn này sẽ thay đổi được cái gì, chỉ hi vọng hắn nhanh chóng giác ngộ sau khi hắn giúp đỡ Địch Nhĩ và An Sâm “bỏ trốn”.



Ặc, nghĩ đến đây bỗng nhiên hắn lại thấy khó chịu.



Mặc dù Tắc Nhĩ Mạn đã quyết định đối xử với Địch Nhĩ tốt hơn nhưng không hiểu tại sao Địch Nhĩ lại không hề cảm kích điều đó. Thứ hắn cần chính là sự tôn trọng mà vĩnh viễn Tắc Nhĩ Mạn không thể nào cho hắn, bởi vì trong mắt Tắc Nhĩ Mạn, hắn vẫn chỉ là một con thú cưng.



Tương tự như vậy, sự chống đối của Địch Nhĩ cũng làm cho mối quan hệ của Tắc Nhĩ Mạn với hắn toang luôn rồi.



Tắc Nhĩ Mạn mang dòng máu thuần chủng, là loài ma cà rồng cao quý nhất còn tồn tại nên sự kiêu ngạo và lòng tự trọng của gã cũng nhiều vô kể. Tắc Nhĩ Mạn gần như chưa bao giờ phải dồn hết tâm trí để quan tâm bất kỳ ai, mà một khi sự quan tâm này bị từ chối thì gã chẳng khác gì bị làm cho mất mặt, không thể không dấy lên giận dữ.



Chẳng mấy chốc, sự mâu thuẫn giữa Tắc Nhĩ Mạn và Địch Nhĩ lại bộc phát lần thứ hai. Tùy Viên lại bị Tắc Nhĩ Mạn gọi đến nghe gã than phiền về sự không hài lòng của gã đối với Địch Nhĩ.



“Ngươi nói xem, hắn rốt cuộc còn có chỗ nào không hài lòng cơ chứ?!” Nhìn thấy Tùy Viên đến, Tắc Nhĩ Mạn bắt đầu trút hết những bực bội trong người ra, vò đầu bứt tai, “Ta thật sự quá nuông chiều hắn, chiều chuộng đến ngang ngược luôn rồi, nhất định phải cho hắn một bài học! Nếu thú cưng không nghe lời thì phải đánh tới khi nghe lời mới thôi!”



“Ngươi đánh hắn?”Tùy Viên cau mày.



“…Không.” Tắc Nhĩ Mạn do dự nói, ngay sau đó hừ nhẹ, “Chỉ dạy dỗ lại một chút mà thôi. Với cơ thể nhỏ bé của hắn nếu mà đánh thật chắc không sống nổi mất.”



Tùy Viên thở dài: “Chỉ là một chút dạy dỗ, nhưng chắc Địch Nhĩ cũng không chịu nổi, ngươi làm như vậy chỉ càng ngày càng đẩy hắn ra xa hơn thôi.”



“Vậy ta còn có thể làm thế nào đây?!” Tắc Nhĩ Mạn không nhịn được đứng lên quát.



Tùy Viên nhìn Tắc Nhĩ Mạn hiếm khi nổi cáu, vẻ mặt lo lắng, trong lòng nhịn không được tung hoa reo hò: “Ở trong lòng của ngươi, Địch Nhĩ rốt cuộc là cái gì đây?”



“Thú cưng.” Tắc Nhĩ Mạn không do dự trả lời.



“Nhưng Địch Nhĩ rõ ràng không muốn làm thú cưng của ngươi.” Tùy Viên tận tình nói.



“Hừ…” Tắc Nhĩ Mạn khinh thường nói “Vậy hắn muốn làm cái gì? Chỉ là một con người thấp kém, có thể trở thành thú cưng của ta đã là ơn phước cao lắm rồi!”



Tùy Viên còn chưa kịp mở miệng nói tiếp đã nghe được tiếng bước chân vội vã ở ngoài cửa, càng ngày càng chạy xa.



Tùy Viên: “…”



Tắc Nhĩ Mạn: “…”



“…Là Địch Nhĩ.” Tùy Viên thông cảm nhìn khuôn mặt trong bỗng chốc cứng đờ của Tắc Nhĩ Mạn.



Nội tâm lại bị dày vò nữa rồi, thắp cho ngươi một cây nến vậy.



Tắc Nhĩ Mạn u ám ngồi lại ghế sofa.



“Ngươi… thật ra không hề giống như đang coi Địch Nhĩ là thú cưng chút nào.”Tùy Viên thở dài nói, đôi mắt xám lóe lên sự lo lắng, mất mát và nhẹ nhõm.



Tắc Nhĩ Mạn bị ánh mắt của Tùy Viên kích động, không được tự nhiên nhìn đi chỗ khác: “Hắn không là thú cưng thì là cái gì?”



Tùy Viên nhìn xuống, dường như muốn nói gì đó nhưng lại thôi.



Trong đoạn này của cốt truyện, Nhã An hẳn đã phải phát hiện tình cảm mà ngay cả bản thân Tắc Nhĩ Mạn cũng không nhận ra, những cảm xúc mà gã không thể nói ra với Địch Nhĩ, và quyết định buông tay nhưng lại lo lắng rằng mối quan hệ này sẽ mang lại điều không may cho hai người.



Cho nên ngay cả khi hắn nhận ra điều đó, hắn cũng không nói ra sự thật và quyết định chia rẽ hai người.



Kết thúc mối quan hệ hành hạ lẫn nhau này, đề phòng những đau buồn có thể xảy ra trong tương lai.



“Ta… đi gặp Địch Nhĩ một chút.” Tùy Viên chậm rãi nói, “Ta sẽ thử khuyên hắn.”



“…Như vậy là tốt nhất.” Tắc Nhĩ Mạn mặc dù không muốn Nhã An đến gần Địch Nhĩ nhưng cũng không ngăn cản. Có lẽ gã cũng có một chút hy vọng rằng Nhã An có thể thay đổi thái độ của Địch Nhĩ, nhưng mà giọng nói lại không tránh khỏi có chút kỳ quái, “Hắn vẫn nhớ mãi không quên ngươi, chỉ ước có thể cách xa ta càng xa càng tốt, vừa nghe thấy ngươi đến đã chạy tới đây, chắc là vì muốn gặp ngươi rồi.”



Tùy Viên vô thức mỉm cười khi nghe được rằng Địch Nhĩ để ý đến mình nhưng lại rất nhanh ý thức được tình hình hiện tại, lập tức xua tan cảm xúc không đúng lúc này.



Tắc Nhĩ Mạn nhìn vẻ mặt Tùy Viên càng ngứa mắt, liền xua tay đuổi hắn ra ngoài.



Tùy Viên đóng cửa lại, để cho ác ma kia một mình ngồi nếm mùi đau khổ vì bị người yêu ghét bỏ. Sau đó hắn tìm một người hầu hỏi, chẳng mấy chốc đã tìm được đến chỗ Địch Nhĩ.



Địch Nhĩ vẫn giống như lần đầu gặp nhau, trốn một mình trong bụi hoa tường vi đỏ sau vườn. Tùy Viên cố tình bước mạnh hơn, thu hút sự chú ý của nhân vật chính đang suy sụp tinh thần.



“…Nhã An đại nhân.” Địch Nhĩ miễn cưỡng mỉm cười, cố gắng đứng lên chào hắn nhưng bị Tùy Viên ngăn cản. Hắn đi đến cạnh Địch Nhĩ, ngồi gần hắn: “Vừa rồi ngươi… Nghe được hết rồi sao?”



“…Đúng vậy.” Địch Nhĩ cúi đầu, tự cười giễu bản thân mình, vốn đã là một thiếu niên gầy yếu, ngồi co ro nhìn càng đáng thương, “Ngài nói đúng, ta không muốn làm thú cưng của Tắc Nhĩ Mạn, quả là không biết tự lượng sức mình phải không? Con người thấp kém… Ha, có thể trở thành thú cưng đã là ban ơn ban phước…”



Tùy Viên nghe Địch Nhĩ nhắc lại lời nói của Tắc Nhĩ Mạn, biết những lời này đã làm Địch Nhĩ tổn thương vô cùng. Hắn thử đưa tay lên, sờ tóc Địch Nhĩ. Trong nháy mắt Địch Nhĩ cứng đờ người, nhưng hắn không tránh né, cũng không nói gì.



“Tính cách của Tắc Nhĩ Mạn chính là như vậy, lòng tự trọng của hắn rất cao, luôn cho rằng ma cà rồng cao quý hơn con người. Đây là tư tưởng không thể thay đổi, đã được khắc sâu trong hắn hàng ngàn năm.” Tùy Viên chậm rãi nói, ngay sau đó lại chuyển đề tài câu chuyện, “Ngươi thích… là người yêu Tắc Nhĩ Mạn phải không?”



Địch Nhĩ run rẩy, cắn môi không dám nói, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt bình tĩnh của Tùy Viên dường như đã biết rõ tất cả, hắn rốt cuộc vẫn phải tự mình nói ra: “…Vâng, thật là ngu ngốc đúng không?”



“Đúng vậy.”Tùy Viên tàn nhẫn trả lời, không hề có ý nào an ủi Địch Nhĩ.



Địch Nhĩ tựa như muốn khóc luôn rồi, thế nhưng vẫn cố chịu đựng.



“Tắc Nhĩ Mạn vĩnh viễn sẽ không bao giờ thích ngươi.” Nhã An muốn chia rẽ mối quan hệ giữa hai người nên đây là lần đầu tiên hắn đối xử lạnh lùng với Địch Nhĩ. Mặc dù Tùy Viên có phần đồng cảm với Địch Nhĩ nhưng cũng không có chút thương hại nào, “Nếu như vậy, ngươi muốn làm gì?”



Địch Nhĩ không nói gì.



“…Nếu ngươi muốn rời khỏi Tắc Nhĩ Mạn, ta có thể giúp ngươi.” Giọng Tùy Viên dịu dàng như tiếng thì thầm của ác quỷ, “An Sâm đang rất lo lắng cho ngươi, còn cầu xin ta dẫn ngươi đi, nếu như ngươi muốn, ta có thể để cho hai ngươi cùng nhau chạy trốn.”



Toàn thân Địch Nhĩ run rẩy dữ dội, không thể không nói rằng suy nghĩ hắn đã bị lay động. Hắn yêu Tắc Nhĩ Mạn nhưng Tắc Nhĩ Mạn vĩnh viễn không thể nào đáp trả lại hắn thứ tình cảm tương tự. Chạy trốn là một đề nghị vô cùng đúng đắn, huống hồ người nói lên đề nghị này là một người hắn cực kỳ có thiện cảm và tin tưởng, Nhã An, và hắn có thể gặp lại người bạn thân An Sâm của mình.



Trong lòng Địch Nhĩ càng ngày càng lung lay, hắn giãy giụa rồi lắc đầu: “Ta… Ta cần suy nghĩ lại một chút, ta… vẫn muốn thử một lần…”



“Được.” Tùy Viên cũng không ép buộc Địch Nhĩ. Hắn đứng lên, nhìn xuống Địch Nhĩ đang co quắp với ánh mắt thương hại, “Nếu ngươi quyết định thì nói cho ta, ta sẽ giúp ngươi.”



“…Cám ơn ngài, Nhã An đại nhân…” Địch Nhĩ yếu ớt trả lời, nhìn Tùy Viên xoay người rời đi rồi dần dần nắm chặt hai tay.



Hắn muốn vì tình yêu của mình mà thử lại thêm lần nữa, nếu như thất bại thì sẽ hoàn toàn buông tay.



Cuối cùng cũng có thể thuận lợi đưa cốt truyện đến trước đêm bỏ trốn, tâm trạng của Tùy Viên đặc biệt tốt. Không có gì đáng ngạc nhiên, khi hắn trở về chỗ Triệu Hi Hòa, anh lại nhìn biểu cảm vui mừng trên khuôn mặt hắn không vừa mắt chút nào.



“Ngươi cứ thế muốn nhìn ta bỏ trốn cùng Địch Nhĩ à?” Triệu Hi Hòa hừ lạnh, nhanh chóng xua tan sự phấn khích của Tùy Viên.



Tùy Viên ngượng ngùng nói: “Sớm hay muộn điều này đều phải xảy ra. Đây không phải vấn đề ta muốn là có thể thấy đổi được.”



“Nhưng biểu cảm của ngươi không phải như vậy.” Triệu Hi Hòa giơ tay áp sát lấy hắn, “Vả lại, sau lúc đó cả ngươi lẫn ta đều phải bị thương, ngươi quên rồi à?”



Tùy Viên nhớ lại lần trước, bởi vì mình bị thương mà tâm trạng Triệu Hi Hòa âm u không ngừng, lại nghĩ đến lần sau mình sắp bị Tắc Nhĩ Mạn đánh thảm hại gần chết rồi đuổi ra khỏi lâu đài của gã, chợt cảm thấy khủng hoảng: “Lần tới cho dù ta bị thương nặng thế nào thì ngươi cũng không được làm những chuyện không cần thiết đâu!”



Triệu Hi Hòa mím môi, ánh mắt buồn rầu, biết chắc thế nào Tùy Viên cũng sẽ nói như vậy mà.



“Chúng ta là diễn viên, bị thương hay chết đều là chuyện rất bình thường. Ngươi đừng nghĩ nó quá nghiêm trọng.” Tùy Viên nghiêm túc nhìn Triệu Hi Hòa, “Trước kia ngươi cũng không quá quan tâm đến những chuyện này mà? Ở những thế giới kia chẳng phải chúng ta cũng cùng chết sao?”



“Đó là bởi vì lúc ấy ta còn chưa đủ quan tâm ngươi, chưa yêu ngươi như thế này.” Triệu Hi Hòa ôm lấy Tùy Viên, “Nhưng bây giờ không được, ta không chịu nổi ngươi bị bất kỳ vết thương nào nữa.”



“Thế giới trước ta cũng bị thương, ngươi cũng không phản ứng lớn như vậy.” Tùy Viên cau mày.



“Đó là bởi vì ta biết ngươi chẳng qua chỉ đang làm việc.” Triệu Hi Hòa vặn lại, “Trúng độc được giải rất nhanh, chiến đấu cũng không dùng hết sức, ngươi cũng chỉ có thể lừa gạt những người ngoài cuộc không biết gì.”



“Tóm lại dù như thế nào thì đều là ngươi phải chịu đựng điều đó.” Lần này Tùy Viên không bị Triệu Hi Hòa làm lung lay, ngược lại kiên quyết đẩy anh ra, “Ta không phải thích bị hành hạ, nhưng ta sẽ cố gắng duy trì trạng thái diễn tốt nhất. Chúng ta cũng có thể bảo vệ lẫn nhau như lần trước nhưng không được vượt quá mức, làm ảnh hưởng đến cốt truyện. Ta là diễn viên, đây là ý nghĩa cuộc sống của ta, dù ta làm không tốt, ngươi cũng không thể lấy nó đi…”



Triệu Hi Hòa bị sự nghiêm túc, cố chấp hiếm có của Tùy Viên làm cho sợ hãi. Anh có thể tùy tiện làm càn ở trước mặt Tùy Viên là bởi vì anh biết đối phương không quan tâm những thứ này, có thể chịu đựng anh. Nhưng lần này thì khác, anh dường như đã chạm đến ranh giới cuối cùng của Tùy Viên, một người hiền lành khi đã kiên quyết thì không gì có thể thay đổi được nữa.



Triệu Hi Hòa không muốn cãi nhau với Tùy Viên nên anh đành phải lùi bước: “Vậy khi nào thì ý nghĩa của cuộc sống của ngươi mới là ta chứ?”



Tùy Viên nhìn Triệu Hi Hòa tỏ ra yếu thế, nét mặt cũng theo đó buông lỏng. Hắn liếc nhìn Triệu Hi Hòa, không trả lời.



Triệu Hi Hòa nhíu mày: “Ánh mặt của ngươi là có ý gì?”



Tùy Viên ho nhẹ: “Có lẽ… là không đành lòng chọc thủng bầu tưởng tượng của ngươi?”



Triệu Hi Hòa cười nhưng trong lòng vẫn hơi giận: “Ta thật sự không hiểu nổi ngươi cố chấp vậy làm gì nữa. Cứ như ta bỏ qua cốt truyện, tận hưởng thế giới này không tốt à? Từ khi ta mang ngươi ra khỏi nơi tạo lập thì những ràng buộc trên người ngươi cũng đã không còn nữa rồi. Điểm số đối với ngươi mà nói có cũng được không có cũng chẳng sao, vậy thì vì cớ gì vẫn giới hạn bản thân lại?”



Tùy Viên lắc đầu. Hắn không hiểu mà cũng không cần hiểu. Quy luật này đã khắc sâu vào tư tưởng của hắn kể từ khi hắn được tạo ra rồi. Hắn không thể tưởng tượng nổi cuộc sống của mình khi hoàn toàn thoát khỏi cốt truyện, giống như Triệu Hi Hòa không thể hiểu được vì sao hắn lại cố chấp với cốt truyện như vậy.



“Ta thích ở cùng ngươi, cũng thích cuộc sống diễn viên. Hiện tại chẳng phải hai việc đều không có ảnh hưởng gì đến nhau sao?” Tùy Viên thắc mắc, “Là một diễn viên, chắc chắn sẽ có lúc bị thương. Ta biết ngươi không thích ta bị thương, ta cũng vậy, cũng sẽ đau khổ. Nhưng chỉ vì việc này, ta không hiểu ngươi tại sao phải có phản ứng lớn như vậy, đến nỗi ảnh hưởng đến cả cốt truyện.”



Triệu Hi Hòa bực bội, vò đầu. Anh không biết phải giải thích rõ với Tùy Viên như thế nào, càng nói Tùy Viên sẽ càng cảm thấy anh tranh cãi vô lý.



Hỏng bét rồi!



Triệu Hi Hòa cảm thấy mình nên tìm một cơ hội để cho Tùy Viên biết, tuy nhiên đây vẫn chưa phải là thời điểm thích hợp.



Cần phải điều chỉnh lại. Tùy Viên thậm chí còn hơn thế. Triệu Hi Hòa tin rằng mình có đủ thời gian. Ít nhất anh đã dạy cho cái người thiếu tình cảm này biết yêu là gì.



Sau một cuộc thảo luận sâu sắc, Triệu Hi Hòa đã làm theo yêu cầu của Tùy Viên, đảm bảo rằng sau này dù Tắc Nhĩ Mạn có đánh hắn thê thảm như thế nào, anh cũng sẽ không làm gì thừa thãi. Tùy Viên rất hài lòng với điều này mà không biết rằng người yêu mình đã thầm ra tay cho mục đích này, mong muốn tiến thêm một bước trong lòng hắn.



Lại một phần cốt truyện tranh giành người yêu với ác ma, Triệu Hi Hòa cũng chẳng chán.



Mấy ngày sau, Tùy Viên gặp lại Địch Nhĩ. Nhân vật chính lại một lần nữa bị ngược đãi, sắc mặt tiều tụy, tinh thần sa sút nhưng ánh mắt cực kỳ kiên quyết.



“Ta muốn rời khỏi Tắc Nhĩ Mạn. Làm ơn hãy giúp ta.” Địch Nhĩ nói.



“Ta sẽ cố hết sức.” Tùy Viên đặt tay lên vai Địch Nhĩ, đồng ý.



Cuối cùng vở kịch “Bỏ trốn” cũng diễn ra rồi.