Chương 16: Mạt Thể

Chương 16:

Không ngoài dự kiến, chỉ giữ được điểm gốc, Tùy Viên ai thán nhìn điểm ít ỏi của mình, không khỏi có chút bất mãn.

Rõ ràng cậu cố gắng như vậy, thậm chí còn nhấm nháp một chút thống khổ khi chết đi, hy sinh chính mình cứu vớt nam chính, chẳng lẽ không thể thưởng cho cậu một ít điểm sao? Hệ thống cho điểm thật sự quá keo kiệt ......

"Phàn nàn? Ngươi như vậy mà còn phàn nàn?!"5237 có chút hỏng mất. "Rõ ràng thế giới là BG a! Chúng nó hoàn toàn không cần để lại một truyền kỳ BL ái tình chuyện xưa a! Chúng nó đều là hài tử, cầu ngươi buông tha chúng nó a! QAQ"

"Ta có để lại một truyền kỳ BL ái tình đâu cơ chứ?" Tùy Viên nhíu mày, kiên định phản bác. "Đây chẳng qua là tình đồng đội!"

"FML tình đồng đội em gái ngươi a!" 5237 hận không thể tự mình hại mình, dùng đầu đập đất để chứng minh lời mình nói không ngoa. "Nếu lúc diễn kia là tình đồng đội, ta lập tức liền thỉnh thuyên chuyển sang thế giới BL!"

Tùy Viên tỉnh táo nhìn 5237 phát tiết, mang theo một tia ôn nhu dung túng.

"5237, ngươi vẫn ngu xuẩn như vậy." Thanh âm lạnh lùng vang lên, ẩn chứa âm điệu hoàn toàn không giống như đùa cợt, lập tức khiến cho 5237 động tác đình chỉ.

Tùy Viên quay đầu nhìn về hướng phát ra thanh âm, đầu tiên mắt nhìn qua là một cái trí náo hình dáng dị dạng giống như 5237, thứ hai mắt thấy là...... Mạc Hiên Chỉ?

"FML sao lại là ngươi!"5237 nhìn thấy cái trí não kia, trong nháy mắt cũng có chút tạc mao, như gặp mặt phải đại địch chắn trước mặt Tùy Viên. "Ngươi đến đây làm gì?!"

"Nhìn ngươi làm việc ngu xuẩn." Trí náo đối phương tỉnh táo độc miệng.

5237:"..................QAQ"

Đối với ân oán tình cừu giữa trí não với nhau, Tùy Viên cảm thấy rất hứng thú, bất quá kẻ sở hữu trí não đối phương lại có vẻ hoàn toàn không có hứng thú tiếp tục xem kịch, mở miệng cướp đi lực chú ý của Tùy Viên: "Chuyện giữa trí não cứ để cho chúng nó tự mình đi giải quyết, có thời gian trò chuyện không?"

Tùy Viên nhìn nhìn 5237, lại nhìn nhìn Mạc Hiên Chỉ — không, đại khái cũng không thể gọi hẳn là Mạc Hiên Chỉ — do dự nhẹ gật đầu, sau đó cùng nam nhân vẻ mặt không biểu lộ nhìn mình chằm chằm đi đến một bên.

"Đầu tiên tự giới thiệu, ta gọi là Triệu Hi Hòa, tên của ngươi là?" Nam nhân chủ động vươn tay.

Tùy Viên chần chờ nắm tay lại: "Ta gọi Tùy Viên."

"Ta nói là tên thật." Triệu Hi Hòa nhíu nhíu mày. "Tùy Viên không phải tên của ngươi ở thế giới trước kia sao?"

"...... Ngươi là Tần Tranh?" Tùy Viên lập tức bắt được trọng điểm, trong nháy mắt căng thẳng lên, có vài phần nổi giận đùng đùng.

Triệu Hi Hòa sửng sốt một chút, nhìn Tùy Viên khổ đại cừu thâm, sau đó nhếch môi ho nhẹ, có chút chật vật dời tầm mắt.

Rõ ràng là vẻ ngoài khéo léo tính tảo của Hà Hạo Thần, nhưng là mắt to lúc trừng lên phẫn nộ chất vấn lại có vẻ ngây thơ không nói nên lời, khiến Triệu Hi Hòa suýt nữa trở tay không kịp, thiếu chút nữa lộ ra chân ngựa.(chắc chỉ bản chất =.=)

"Đúng, ta chính là Tần Tranh." Có chút chịu không được ánh mắt nhìn chằm chằm của Tùy Viên, Triệu Hi Hòa thản nhiên thừa nhận.

"...... Rốt cuộc vì cái gì? Ta làm sai chỗ nào!" Ở thế giới đầu tiên, từng tí từng tí một ủy khuất tích góp lại làm cho Tùy Viên có chút không khống chế được, lao tâm lao lực lại chỉ có thể bảo toàn điểm gốc mà thôi thật sự là một loại kinh nghiệm quá mức thảm thiết, khiến cho Tùy Viên mới sinh không lâu hoàn toàn không thể tiếp nhận. "Ngươi vì cái gì không hào hảo làm tốt nhiệm vụ cho ta? Ta đắc tội ngươi ở chỗ nào? Ta đây xin lỗi được không?"

Thanh âm liên tiếp mang theo chất vấn làm cho Triệu Hi Hòa sợ run nửa ngày, lại không biết nên trả lời thế nào. Khi chính mình cảm thấy thương tâm thất vọng, lại phát hiện đối phương so với mình còn thương tâm thất vọng hơn, loại cảm giác này làm cho Triệu Hi Hòa có chút dở khóc dở cười, không khỏi cảm giác mình quả thật có chút cố tình gây sự.

— đại khái cũng do đôi mắt đối phương mở to quá mức tinh khiết, trong đó tràn đầy lên án cùng ủy khuất, còn hiện ra nhàn nhạt hơi nước, làm cho Triệu Hi Hòa vô luận lúc nãy có bao nhiêu lửa giận, cũng không khỏi tan thành mây khói .

Dù sao, Triệu Hi Hòa đã trải qua thế giới nhiều như vậy cũng coi như là người lý trí tỉnh táo, vô luận ở trên một thế giới đã trải qua cái gì, khi trở lại giao lộ giữa các thế giới, anh cũng sẽ có thói quen tỉnh táo lại, tìm về nguyên bản của chính mình — về phần lần trước, đại khái là anh vội vã đuổi theo Tùy Viên đi trước một bước, cho nên căn bản không có thời gian dừng lại tỉnh táo tự hỏi, làm theo lý trí.

Cuối cùng, đối mặt Tùy Viên chất vấn, Triệu Hi Hòa chỉ có thể giơ tay lên, vuốt vuốt tóc của cậu, thanh âm mềm nhũn: "Thật có lỗi, là ta sai."

Thấy thái độ Triệu Hi Hòa nhận lỗi, Tùy Viên vốn cũng sẽ không mang thù lại sửng sốt một chút sau hài lòng, mở trừng hai mắt, lộ ra vẻ tươi cười.

Tùy Viên nở nụ cười, Triệu Hi Hòa cũng nhẹ nhàng thở ra, thấy cậu đơn giản liền tha thứ cho mình, Triệu Hi Hòa không khỏi có chút buồn cười, lại có chút ít cảm khái.

— hài tử tinh khiết như vậy, thật sự là đã lâu không gặp qua ......

Tuy nói là vì muốn trả thù mới đuổi theo, nhưng khi thời gian ở chung càng nhiều, Triệu Hi Hòa không khỏi cảm giác tình thế có chút không khống chế được — bởi vì anh hoàn toàn không có cách nào nhẫn tâm với hài tử gọi là Tùy Viên được, chính là nhìn cậu bị thương thôi cũng chịu không nổi.

Không cách nào nhẫn tâm, lại không có cách nào giải quyết hiểu lầm, may mà Triệu Hi Hòa cũng không phải người ủy khuất chính mình, vì vậy, anh thay đổi sách lược.

Tuy bình thường là một kỳ nhân thích dùng tỉnh táo ôn hòa biểu hiện giả dối, nhưng Triệu Hi Hòa kỳ thật thực sự không phải là người như vậy. Trải qua không biết bao nhiêu cái thế giới, mà từng thế giới anh đều đứng ở vị trí "nam chính" đỉnh cao, đãi ngộ như vậy cơ hồ đã đem anh chiều hư, làm anh không có cách nào khác phải đi lên con đường duy ngã độc tôn, cho dù có phạm phải một đống sai lầm, đáng lý anh phải là người phụ trách, Triệu Hi Hòa cũng sẽ không bởi vì áy náy mà buông tay sự vật anh muốn có — hoặc là người.

Triệu Hi Hòa cưỡng chế đem Tùy Viên cột vào bên cạnh mình, từng bước dò xét thái độ của cậu, kết quả lại làm cho anh rất thất vọng. Đại khái, anh có thể có chút ít an ủi duy nhất, chính là Tùy Viên còn chưa quên Tần Tranh, bất quá nếu như lại trải qua vài cái thế giới, đại khái liền đem phần trí nhớ biến mất trong đầu cậu.

Mà, đúng là Triệu Hi Hòa tuyệt đối không cách nào cho phép. Tự ái và tự ngạo của anh không có cách nào cho phép anh tiếp nhận chính mình thì nhớ kỹ Tùy Viên, mà đối phương lại sớm đem anh vứt ra sau đầu.

Tối thiểu, Triệu Hi Hòa muốn đem bóng dáng của mình cũng khắc vào trong nội tâm của Tùy Viên, về phần có muốn tiến thêm một bước hay không, còn phải xem từ nay về sau anh vẫn nhớ mãi không quên đối với Tùy Viên không. Tóm lại, thật vất vả tìm được một người có thể khiến chính mình không cách nào quên — bất kể là bởi vì nguyên nhân gì — Triệu Hi Hòa nhất định phải chăm chú bắt lấy, trừ phi cậu đối với mình đã không có hứng thú, nếu không tuyệt đối sẽ không cho phép đối phương tránh mình ra.

Về phần đối phương có nguyện ý hay không, đây căn bản không nằm trong phạm vi lo lắng của Triệu Hi Hòa.

Đương nhiên, Triệu Hi Hòa cũng không hy vọng đem quan hệ của mình và Tùy Viên trở nên quá mức không xong, anh biết rõ, anh cũng không muốn trong mắt Tùy Viên nhìn thấy cảm xúc chán ghét. Vì vậy, ngoại trừ bên ngoài tỏ ra anh không muốn cùng nữ chính kết làm cây liền cành ra, Triệu Hi Hòa bắt đầu cố gắng mềm hoá Tùy Viên, trong phạm vi quy định mà sủng ái cậu, hy vọng cậu có thể từng bước ỷ lại chính mình, thân cận chính mình, thậm chí sinh ra hảo cảm.

Triệu Hi Hòa cảm giác cách làm của mình có hiệu quả, tối thiểu Tùy Viên không hề bài xích tiếp cận của anh, nhưng là, anh lại chưa bao giờ từ trong cặp mắt trong suốt kia của Tùy Viên nhìn ra bất luận cảm tình sâu sắc gì cả. Tùy Viên tựa hồ giống như là một hài tử bị dung túng thích làm nũng vậy, mang theo một chút bất đắc dĩ của anh mà dung túng hết thảy, điều này làm cho Triệu Hi Hòa rất là dở khóc dở cười.

Bất quá, không có cách nào để Tùy Viên chân chính thích mình, như vậy trước hết để cậu có thói quen cùng mình thân mật a. Triệu Hi Hòa khắc chế động tác tiếp cận của mình, tiến hành từng bước làm cho Tùy Viên đối với mình ôm ấp và hôn môi tập thành thói quen. Điểm này cũng không tính khó khăn, ngược lại khiến Triệu Hi Hòa có một chút ngoài ý muốn, bất quá, anh lại cũng không dám vì vậy mà tự tiện đẩy nhanh tốc độ — dù sao, anh có cũng đủ thời gian.

Vì để cho thời gian Tùy Viên và mình cùng một chỗ càng lâu, Triệu Hi Hòa lại bắt đầu đánh một ít chủ ý xấu, anh muốn đem Tùy Viên không biết chút nào lưu lại, để cậu không cách nào hoàn thành nhiệm vụ, sau đó chỉ có thể cùng mình một mực cùng một chỗ, thẳng đến khi tính mạng hai người kết thúc, cùng nhau quay lại giao lộ giữa các thế giới. Về phần quy tắc ràng buộc hai người, Triệu Hi Hòa còn có năng lực trả cái giá lớn này, đem Tùy Viên bảo vệ khỏi quy tắc ràng buộc.

Triệu Hi Hòa tin tưởng, thời gian cả đời, cũng đủ để mình đem Tùy Viên triệt triệt để để điều giáo một phen.

...... Chỉ tiếc, Tùy Viên không dễ bị lừa gạt, không đợi anh đến khi tình tiết cao trào hành động liền trực tiếp chết, làm hại Triệu Hi Hòa cũng không thể không chết theo, đỡ phải về trễ đối phương lại đi rồi, khiến anh không bắt được người.

Nói cho cùng, cho tới bây giờ Triệu Hi Hòa cũng không biết Tùy Viên vì sao phải hy sinh chính mình để bảo vệ anh, rốt cuộc là bởi vì cảm tình, hay là bởi vì cậu đơn thuần chỉ muốn bảo vệ nam chính không thể chết?

Triệu Hi Hòa hy vọng là vế trước.

Tuy Tùy Viên sớm tử vong khiến kế hoạch Triệu Hi Hòa thất bại, nhưng mà đối với anh mà nói cũng không phải chuyện xấu gì, tối thiểu anh có thể chân chính giới thiệu mình cho Tùy Viên, dùng thân phận thật sự của mình cùng cậu gặp mặt, quen biết.

Rồi sau đó, chính là phải tiêu trừ bất mãn của Tùy Viên đối với hai thế giới trước mà anh làm rối loạn hết thảy, tối thiểu phải thành lập quan hệ thân thiết, để anh có thể tiến thêm một bước.

Chỉ cần Triệu Hi Hòa muốn làm, liền không có gì anh không làm được, dần dần bắt lấy con mồi Tùy Viên, hiển nhiên cũng bao hàm hàm nghĩa này.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Cảm tạ say hồng liên, mỗ bạch, sth bốn vị muội tử địa lôi =333=