Chương 19: Tây Huyễn

Chương 19:

Trong lúc Tùy Viên và 5237 khó tin mà giật mình, người tới chậm rãi tiếp cận, mà đôi mắt Tùy Viên do năng lực thiên phú của tinh linh bóng tối mà ở chỗ tối vẫn có thể thấy rõ hình dạng của hắn.

Người nọ là một nam tử trẻ tuổi khoảng tầm hai mươi — đương nhiên chỉ là tuổi bề ngoài — ngũ quan tỉ mỉ giống như kiệt tác mà trời cao điêu khắc ra, mỹ lệ lại không có vẻ nữ khí. Đôi mắt xanh thẳm ôn nhu như nước, khóe môi hơi hơi nhếch lên làm cho người ta không tự chủ được bị nụ cười cuốn hút, tóc dài mềm mại màu bạch kim theo động tác của hắn mè nhẹ nhàng dao động, hắn giống như một vị thần đang vi hành ở nhân gian, làm cho người ta vừa khϊếp sợ vẻ đẹp của hắn lại không có nửa phần suy nghĩ khinh nhờn.

Đi đến trước mặt Tùy Viên, nam tử nửa quỳ hạ thân, căn bản không để ý tới mình một thân trường bào tuyết trắng sẽ bị bùn đất vấy bẩn, sau đó giơ cánh tay lên, dùng bàn tay dán vào trán Tùy Viên, lập tức nở nụ cười: "Xem ra đã hạ sốt, thật tốt quá."

Tùy Viên:"..................qaq"

— nghe lời thoại đáng lẽ của nữ chính lại một từ miệng nam nhân nói ra, cảm giác này thật sự làm cho người rất mất trật tự......

"Làm sao vậy?" Nam tử nghiêng đầu cười khẽ, lộ ra vài phần biểu tình đùa dai làm tim người khác phải đập gia tốc, tựa hồ giống như thần tiên hạ phàm, biến thành phàm nhân. "Sao biểu tình lại như khóc không ra nước mắt vậy, miệng vết thương còn đau không?"

"...... Vẫn còn đau." Tùy Viên ấp úng trả lời, lập tức lời nói xoay chuyển. "Bất quá chuyện này không quan trọng!"

"Cái gì quan trọng cơ?" Nam tử mở trừng hai mắt.

"...... Triệu Hi Hòa?" Tùy Viên nghẹn ngào một chút, thử thăm dò hỏi.

Nam tử nâng ngón trỏ tay phải lên, đặt trên môi Tùy Viên, có chút thần bí hạ thấp thanh âm: "Hư...... Ngươi hiện tại phải gọi ta là Osmond."

Tùy Viên:".................."

— Đáng sợ quá! Nên làm cái gì bây giờ! Cầu hình thức nói chuyện bình thường a!

Bất quá Osmond hiển nhiên không để ý đến biểu tình xoắn xuýt của Tùy Viên, từ giữa không trung xuất ra một lọ thuốc, đưa tới trước mặt Tùy Viên: "Uống hết đi, ngươi sẽ cảm giác tốt hơn nhiều."

Tùy Viên nhìn chằm chằm vào lọ thuốc kia, có chút do dự — cậu cảm thấy, có lẽ mình hẳn nên mang theo thương vết thương này mà bò ra ngoài, tìm kiếm người thực sự sẽ cứu vớt mình. Nữ chính.

"Không uống thì thôi, ta đây liền uy ngươi hết!" Chắc là nhìn ra Tùy Viên đang trong nội tâm tự hỏi, Osmond hơi khiêu mi, nhu hòa cười uy hϊếp.

Tùy Viên so sánh chênh lệch sức mạnh của mình lúc này và Osmond, lo lắng phát hiện mình không có bất kỳ phần thắng nào, chỉ có thể tiếc nuối dưới cái nhìn soi mói của Osmond ngoan ngoãn nhận lọ thuốc, sau đó ngửa đầu uống hết.

Không thể không nói, hiệu quả của lọ thuốc này quả thật không tồi, vừa vào miệng mùi thơm đã tỏa ra, cả người ấm áp, đau đớn vừa rồi liên tục tra tấn cậu cũng tiêu tán hơn phân nửa, khiến Tùy Viên không tự chủ được nhẹ nhàng thở ra.

Uống xong lọ thuốc, Tùy Viên cũng tỉnh táo lại, mình hẳn là cùng Osmond — hoặc là Triệu Hi Hòa –hảo hảo nói chuyện với nhau mới được.

...... Rõ ràng đã nói sẽ giúp cậu duy trì kịch bản, kết quả vừa đến đã cướp phần diễn của nữ chính rốt cuộc là thế qué nào!

Tháy ánh mắt lên án của Tùy Viên, Triệu Hi Hòa sớm có chuẩn bị mỉm cười, đưa tay ngăn cản cậu vừa muốn mở miệng chất vấn, nghiêng đầu nhìn về phía bên cạnh của mình, tựa hồ đang cùng trí não của mình trao đổi.

Sau một lát, hắn một lần nữa chuyển hướng Tùy Viên: "Ta biết ngươi muốn hỏi điều gì, nhưng lúc đang sắm vai, chúng ta không thể dùng thân phận của mình để đối thoại, nếu không sẽ bị quy tắc trừng phạt."

"Vậy làm sao bây giờ?" Tùy Viên chưa bao giờ nghĩ sẽ nghiêm khắc như vậy sửng sốt một chút.

"Ta vừa mới thông qua 0007 dùng tích phân đổi l*иg cách ly, tạm thời đem chỗ chúng ta cách ly với thế giới này, chung quanh không có người khác tồn tại, như vậy sẽ không vấn đề." Triệu Hi Hòa trả lời. "Vừa rồi là báo cho ngươi, không muốn phạm lại cùng một loại sai lầm."

Tùy Viên nhẹ nhàng thở ra, nghe lời gật gật đầu, sau đó liếc qua 5237 đã sắp lăn đến động khẩu.

Chắc là "triệu chứng có 0007 hít thở không thông" lại bắt đầu phát tác — dù sao có Triệu Hi Hòa trong này, như vậy cho dù nhìn không thấy, cũng có nghĩa là 0007 cũng ở nơi đây — Tùy Viên yên lặng vì 5237 đang cô đơn buồn bã một bên, tự hỏi khi rảnh rôi phải hảo hảo nghiên cứu hạng mục lấy tích phân đổi vật phẩm, tuy nhiên...... tích phân của cậu ít ỏi quá......

"Mặt khác, ta cũng vậy biết rõ ngươi muốn hỏi ta cái gì, xin nghe ta giải thích đã." Đem lực chú ý của Tùy Viên trên 5237 dẫn dắt rời đi, Triệu Hi Hòa trầm ngâm mở miệng."Đại khái bởi vì 0007 của ta so với 5237 của ngươi tính năng càng thêm ưu việt một chút, ta tuy đi sau, nhưng lại tới thế giới này sớm vài ngày so với ngươi. Sau đó, ta tự nhiên cũng sớm biết tình huống của ngươi, không khỏi có chút bận tâm." Dứt lời, Triệu Hi Hòa ý bảo Tùy Viên một ít vết thương đang sợ trên thân.

Tùy Viên đôi mắt hơi hơi lóe lóe, thần sắc cũng hòa hoãn xuống, mang theo cảm động rất nhỏ.

"Bởi vì lo lắng, cho nên ta dựa theo kịch bản tới tìm ngươi, vốn là muốn nhìn ngươi được nữ chính cứu rồi an tâm rời đi, nhưng mà, không biết bởi vì nguyên nhân gì, kịch bản tựa hồ có một chút bất đồng." Triệu Hi Hòa phiền não khẽ thở dài một hơi. "Ngươi bị thương rất nghiêm trọng, lúc hấp hối, nhưng nữ chính lại mãi chưa xuất hiện, ta đợi nửa ngày trời, thật sự không cách nào trơ mắt nhìn ngươi chết đi, không thể không ra tay cứu ngươi." (nó điêu đấy em đừng tin nó)

Tùy Viên gục đầu xuống, gãi gãi đầu tóc đen lộn xộn của mình, vì mình lúc trước dùng tâm tiểu nhân đi so đo hành vi quân tử đành không có ý tứ thấp giọng nói cảm ơn, tự nhiên cũng bỏ lỡ trong mắt Triệu Hi Hòa lóe lên một ít tia sáng rồi biến mất.

"Lúc nãy, ta đi ra ngoài tìm kiếm dược liệu, đã thám thính thấy nữ chính sắp đến phụ cận nơi này." Triệu Hi Hòa chậm rãi mở miệng, nhìn thấy con mắt Tùy Viên sáng ngời, kích động muốn xuống giường đi tìm nữ chính, ngay sau đó giội cho bồn nước lạnh. "Nhưng mà, vết thương hiện tại của ngươi đã lành rồi."

Tùy Viên "............" một chút, đem tầm mắt u oán quăng về hướng bình dược mình vừa uống lúc trước, tự hỏi có nên đem chính mình đánh cho tàn phế không.

"Mặt khác, còn có một chuyện trọng yếu nhất, đó chính là chúng ta thân là sắm vai giả, không chỉ cần thiết vâng theo kịch bản, đồng dạng tất cả hành vi đều phải phù hợp với quy luật." Triệu Hi Hòa dừng lại một chút, trong dự liệu chứng kiến Tùy Viên vẻ mặt mờ mịt. "Nói cách khác, ngươi đã bị nam chính Osmond cứu, nếu là tự mình hại mình, lại để cho nữ chính cứu một lần nữa, không hợp logic, hoàn toàn không có cách nào giải thích được."

Tùy Viên có chút hiểu gật gật đầu: "Vậy vì sao ngươi xuất hiện ở trong này, sau đó lại cứu ta? Đây không phải cũng không hợp logic sao?"

"Ta có thể làm như vậy, tự nhiên là đã làm theo logic." Triệu Hi Hòa mỉm cười. "Ta đi tới chỗ này, là vì hái thảo dược, sau đó phát hiện ngươi trọng thương, cuối cùng bởi vì tính tình thiện lương, mắt không đành lòng thấy một tính mạng ở trước mặt mình biến mất mà ra tay — cái này phi thường phù hợp với nhân vật đặt ra."

Tùy Viên:"............"

— không xong, hoàn toàn không có cách nào phản bác làm sao bây giờ! Bất quá tuy nghe có vẻ rất có đạo lý, nhưng vẫn cảm thấy ẩn ẩn có chút không đúng lắm......

"...... Nói cách khác......" Suy nghĩ một lát, Tùy Viên mở miệng hỏi. "Tình tiết ta bị trọng thương được nữ chính cứu, đã không cách nào vãn hồi?"

"Thật đáng tiếc, đúng vậy." Triệu Hi Hòa rất dứt khoát gật gật đầu.

Tùy Viên cúi bả vai, áp suất thấp rất là nghiêm trọng.

Tinh linh gầy yếu cúi thấp đầu, màu tóc đen rối tung thả xuống. Lộ ra bả vai, toàn thân y chỉ có bên hông vây một cái quần mỏng cũ nát, cả người đầy vết sẹo nông sâu, làm cho da thịt tái nhợt kia bày ra một loại mất trật tự. Một vẻ đẹp tàn bạo. Đồng dạng trên hai gò má gầy gò, đôi mắt màu vàng một mảnh ảm đạm, đôi môi màu hồng nhạt nhếch lên thẳng tắp, bộ dáng thất lạc làm cho người ta không khỏi muốn kéo vào trong ngực tỉ mỉ trấn an một phen, lại càng làm y lộ ra thần sắc tuyệt vọng.

Triệu Hi Hòa ánh mắt đen tối nhìn tràng cảnh trước mắt, khóe miệng nhẹ nhàng nở ra nụ cười, lựa chọn vế sau.

"Đừng vội thất vọng." Ôn nhu mở miệng, Triệu Hi Hòa lúc ánh mắt Tùy Viên một lần nữa sáng lên hy vọng nhẹ nhàng nở nụ cười. "Còn có một tin tức bết bát hơn, muốn nói cho ngươi."

Tùy Viên:"............ Ta không muốn nghe qaq"

"Không muốn nghe cũng phải nghe, trừ phi ngươi lúc này muốn điểm của ngươi biến thành số âm." Triệu Hi Hòa giơ tay lên, vuốt vuốt tóc Tùy Viên, cười đến dị thường ôn nhu.

"...... Là cái gì?" Tùy Viên hít hít cái mũi, một bộ hiên ngang lẫm liệt.

"Trong kịch bản, Nadeleide bởi vì nữ chính Aluola cứu vớt, vì vậy đối với nàng tình cảm bén rễ." Triệu Hi Hòa tiếng nói như là đến từ đất nước âm nhạc trên trời, âm sắc mỹ lệ lại mang ý nghĩa tử vong đến cho Tùy Viên đang giãy chết đành đạch. "Còn lần này, cứu ngươi, là ta."

Tùy Viên:"............ Ta có chút hiểu ý tứ của ngươi, nhưng ta tình nguyện chính mình không nghe hiểu."

"Cho nên dựa theo nhân vật đặt ra." Không để ý đến Tùy Viên thấp giọng lẩm bẩm, Triệu Hi Hòa tiếc hận nhìn cậu, đáy mắt lại lóe ra quang mang vui sướиɠ. "Hiện tại người ngươi yêu, nên là ta."

Lần đầu tiên, Tùy Viên tuyệt không muốn vâng theo nhân vật đặt ra......

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Cảm tạ tư thế oai hùng muội tử địa lôi,4130429 muội tử ném hai khỏa địa lôi ~ còn có ung dung đi về phía nam muội tử ném lựu đạn!=333=

Một chương này kỳ thật chủ yếu giải thích hạ xuống sắm vai dưới điều kiện có cái nên làm có việc không nên làm?

ps: Triệu Hi Hòa là cái đại lừa dối! Ngoại trừ giải thích quy tắc ngoại, lời của hắn trong mười câu có chín câu không thể tin tưởng, mặt khác một câu cũng chỉ có thể tùy tiện tín hạ xuống → →