Chương 22: Tây Huyễn

Chương 22:

Thành chủ vì Osmond tổ chức tiệc tối, tự nhiên hết sức xa hoa lãng phí.

Tùy Viên thân không phải nhân vật chính trong dạ hội, hơn nữa do nhân vật đặt ra là loại hình người lạ chớ bắt chuyện, cho nên cậu liền phi thường vui vẻ tiếp tục đả tương du đi, bày ra bộ dạng lạnh lùng chiếm cứ sân thượng có tầm nhìn không tồi, sau đó ôm ngực ngồi trên lan can sân thượng, một bên nghe vũ khúc du dương, một bên trò chuyện với 5237 câu được câu không.

Nhìn về phía Aluola có vẻ cũng đang rơi vào tình huống phải cố hết sức ứng phó, hơn nữa thành chủ vô ý mà như hữu ý nhằm vào cô, cố gắng để cô ở trước mặt Osmond lộ ra bao nhiêu khuyết điểm cũng không đủ, làm cho nữ chính đáng thương kể cả nụ cười từ trước đến nay vẫn luông xán lạn đều ảm đạm đi vài phần, nhìn có vẻ có chút buồn rầu, phải tốn một đống công phu thật lớn mới thoát khỏi vây công của những nữ tử quý tộc kia, rúc vào trong góc bắt đầu nhấm nháp điểm tâm ngọt ngào được chuẩn bị trong tiệc tối.

Làm một nữ chính được dán nhãn tham ăn, Aluola hiển nhiên bị mỹ vị của điểm tâm ngọt chữa khỏi, sắc mặt hòa hoãn xuống, rốt cục có tâm tư nhìn xung quanh tìm kiếm đồng bạn của mình.

Khác với Tùy Viên, Aluola, Osmond hiển nhiên đã có thói quen ứng phó với tiệc muộn như vậy, hơn nữa như cá gặp nước. Nhất cử nhất động của hắn cũng không nhiệt tình, nhưng mà ôn hòa mà rụt rè, khí chất cao cao tại thượng biểu lộ không bỏ sót, vô luận là nam nhân hay là nữ nhân đều không dám ở trước mặt hắn có bất kỳ cử động nào hơn, ôm một loại thành kính tôn kính cẩn thận lắng nghe từng câu từng chữ của hắn, bị dung mạo mỹ lệ của hắn làm thần trí hoa cả mắt.

"Hừ, giả vờ giả vịt." 5237 nhẹ giễu cợt một tiếng, nhìn có vẻ so với Tùy Viên vốn là người bị hại còn đối với hắn thống hận hơn, cộng thêm với cừu hận với 0007 trong người, làm cho 5237 hận không thể đem cặp chủ tớ này diệt trừ đi cho thống khoái.

"Cũng không cần nói như vậy a, bằng không ta với hắn không phải cùng một loại sao?" Tùy Viên nhún vai.

Kỳ thật, như Tùy Viên cũng là một sắm vai giả, thay vì nói chỉ là máy móc diễn nhân vật được giao, còn không bằng nói là đem bản thân mình cùng nhân vật dung nhập đến cùng một chỗ, đứng ở lập trường nhân vật, dùng ý chí của mình đi hành động. Tỷ như Tùy Viên, dù cho sắm vai chuyên chú thế nào, cũng sẽ không đem mình biến thành một người khác.

Đại khái bởi vì có Osmond, ánh mắt Tùy Viên liền vô thức nhìn theo hắn, kết quả vừa lúc bị đối phương bắt được.

Osmond cười khẽ, uyển chuyển tạ lỗi với người chung quanh, sau đó rời khỏi đám người vây quanh, đi về hướng Tùy Viên. Tùy Viên trừng mắt hắn, không biết hắn muốn làm gì, vì vậy cuối cùng quyết định án binh bất động.

"Không thích nơi như vậy sao?" Osmond ôn nhu dò hỏi. "Vì cái gì không đi khiêu vũ?"

"Không thích." Tùy Viên ăn ngay nói thật, đây là lần đầu tiên cậu đối mặt trường hợp như vậy, còn chưa kịp học, mà cậu giờ phút này sắm vai Nadeleide tất nhiên càng thêm không có khả năng nhảy loại vũ đạo này.

"Không thích cũng không được, từ nay về sau ngươi không thiếu dịp phải đối mặt trường hợp như vậy." Osmond cười nhẹ, đột nhiên đưa tay bắt lấy cánh tay Tuy Viên vốn đang đồng ý lời nói của hắn mà gật gật đầu, dắt cậu từ trên lan can xuống.

Không ngờ hắn đột nhiên động thủ động cước, Tùy Viên không hề phòng bị bị lảo đảo một cái, muốn ổn định thân thể rồi lại bị đối phương kéo, va vào trong ngực Osmond, sau đó bị hắn ôm eo.

"Làm gì!" Tùy Viên có chút tạc mao, giãy giụa nhưng không tác dụng, bởi vì Osmond bề ngoài văn nhã lại ẩn chứa khí lực cực lớn một cách phi thường không khoa học, làm cho Tùy Viên còn chưa trở thành một đại BOSS hoàn toàn không cách nào chống cự.

Tuy Osmond luôn luôn lấy hình tượng pháp sư, nhưng theo nhân vật đặt ra, hắn đồng dạng cũng là một võ giả cường hãn, đầy đủ thể hiện cái gì gọi là tiêu chuẩn của nam chính.

"Dạy ngươi khiêu vũ." Osmond như cũ bảo trì biểu hiện nhu hòa giả dối, mỉm cười nhìn Tùy Viên căng cứng như một tờ giấy mặt mưu toan đẩy hắn ra, lại không chút nào bất vi sở động.

Phản kháng không có hiệu quả, biết rõ đối phương có nhiều chấp nhất, Tùy Viên không thể không thỏa hiệp, hơi hơi cau mày nhìn Osmond dạy cho mình tư thế gì, càng ngày càng bất mãn: "Ngươi lại gạt người ta, đừng tưởng rằng ta không biết, tư thế ngươi dạy cho ta là vai nữ!"

Osmond giương mắt cười khẽ:"Không sai, dạy cho ngươi vai này, bởi vì ngươi cần phải sắm vai này."

Tùy Viên có chút mờ mịt.

"Tin ta." Osmond cúi đầu xuống, ghé vào bên tai Tùy Viên thấp giọng nói ra. "Bởi vì ngươi không có cơ hội khiêu vũ cùng phụ nữ đâu."

Tùy Viên: ".................."

— đừng nguyền ác như vậy chứ!

Tuy Tùy Viên dùng hành động thực tế biểu đạt thái độ không hợp tác của mình đối với Osmond tự chủ trương, nhưng vẫn như cũ không thể không theo động tác của hắn, không cam lòng không muốn mà di chuyển cước bộ.

Tùy Viên không có cách nào phản kháng Osmond, cũng không muốn làm ra các loại hành động thất lễ trong khiêu vũ như hung ác cố ý giẫm nát chân đối phương, hơn nữa tộc tinh linh tộc trời sinh rất mẫn cảm với các nhịp nhạc cùng động tác linh hoạt nhẹ nhàng của thân thể, khiến cậu cho dù không chuyên tâm, cũng dần dần bắt kịp tiết tấu của Osmond, vũ bước từ không lưu loát đến thuần thục, thậm chí mang theo ý vị của một nhân loại nhiều năm khiêu vũ.

Tộc tinh linh trời sinh là nghệ thuật gia, không có một chủng tộc nào có thể so với bọn họ càng am hiểu ca xướng và vũ đạo hơn, càng thêm minh bạch nên thế nào đem tóc vung lên đúng lúc lại vô cùng tinh tế.

Osmond đang mặc thần quan bào màu trắng cùng với tinh linh mặc bì giáp màu đen mọi cử động ăn ý đến cực điểm, trắng đen giao hòa như là ánh sáng và bóng tối phân biệt rõ ràng, rồi lại hòa lẫn vào nhau vì phải sống nhờ vào nhau, không cách nào chia cách. Thành chủ thành Obsidian yên lặng nhìn một màn này, môi đỏ mỏng cắn chặt, đột nhiên cảm thấy, đối tượng đề phòng cho tới nay hoàn toàn là một truyện cười.

Đôi mắt thành chủ đảo qua Aluola ngồi ở trong góc sảnh yến hội như cũ, chỉ thấy ánh mắt cô bé này cũng đang yên lặng chăm chú nhìn hai người đang ôm nhau cùng một chỗ, trên nét mặt hơi có vẻ cô đơn cùng yêu thích và ngưỡng mộ, không khỏi thở dài.

Cất bước, nàng đi tới bên người Aluola.

Tuy Osmond và Tùy Viên chỉ ở trong một góc sảnh yến hội yên tĩnh một dạy một học, nhưng lại rất nhanh hấp dẫn chú ý của tất cả mọi người. Trước bất luận hai nam nhân khiêu vũ kỳ quái đến cỡ nào, chỉ cần Osmond thần sắc chuyên chú nhu hòa khiến cho người có chút khó có thể tin.

Người có quen biết với Osmond cũng biết, vị Thánh tử thần tộc này nhìn thì có vẻ ôn hòa ngược lại vô tình, hắn có thể đối với bất luận kẻ nào ôn nhu, lại sẽ không đem chú ý dừng lại trên một người. Đại ái vô cương(*), chia đến mỗi người liền chỉ còn lại một phần mỏng manh, chưa từng có người gặp qua Osmond đem ánh mắt toàn tâm toàn ý như thế đặt ở trên người ai, tựa hồ trừ người đó ra, tất cả những gì xung quanh đều không tồn tại.

(*)Đại ái vô cương: Tình yêu to lớn không biên giới

Nếu như Triệu Hi Hòa đang sắm vai Osmond thấy được tư thái của những người đứng xem, anh tất nhiên sẽ nhìn ra mình đang OOC vô cùng nghiêm trọng, mà ngay cả ở phần cuối kịch bản Osmond đối đãi người yêu Aluola, cũng không có chuyên chú như vậy. Chỉ tiếc trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường, kể cả chính anh đều không có ý thức được, lúc anh ôm Tùy Viên vào trong ngực, trong đầu óc của anh liền không tồn tại bất luận thứ gì dư thừa.

"Vị đó...... Là ai?" Ngồi xuống bên cạnh Aluola, nhìn cô bé căng cứng người đứng dậy như gặp đại địch, thái độ thành chủ Obsidian lại ôn hòa chưa từng có, thậm chí mang theo vài phần đồng bệnh tương liên.

"Ai?" Aluola sửng sốt một chút, rất nhanh phản ứng lại. "Nha, ngài muốn nói Nadeleide sao?"

"Nadeleide? Tinh linh kia sao?" Thành chủ Obsidian suy tư một chút, xác định trong trí nhớ của mình quả thật không tồn tại người này. "Cậu ta sao lại nhận thức Osmond?"

"Tôi cũng không rõ lắm." Aluola lắc đầu. "Lúc tôi gia nhập, bọn họ đã ở cùng một chỗ, chỉ là ngầm trộm nghe nói là bởi vì Nadeleide gặp phiền toái, mà Osmond cứu cậu ta một mạng, lúc này đây, chúng ta muốn cùng Nadeleide đi vùng đất bóng tối, Osmond thì lo cậu ta đi có một mình, mà tôi thì là muốn đi rèn luyện."

"Vùng đất bóng tối...... Osmond đại nhân lại nguyện ý vì cậu ta mạo hiểm như thế......" Thành chủ Obsidian mi nhỏ nhăn lại đứng dậy, đáy lòng càng lúc không yên.

Osmond không biết đã cứu bao nhiêu tính mạng, điều này hiển nhiên không thể giải thích hợp lý quan hệ thân mật của hai người, nhưng nhìn Aluola bộ dáng tỉnh tỉnh mê mê, thành chủ thành Obsidian cũng biết, chính mình từ trong miệng cô nương này không moi được tin tức hữu dụng gì.

Lúc này, một khúc nhạc chấm dứt, tinh linh bất mãn đẩy Osmond ra, nhìn thì có vẻ cáu kỉnh sắc mặt âm trầm, mà Osmond cũng không cho rằng ngỗ ngược, ngược lại nở nụ cười nhắm mắt như cái đuôi theo sát bên cạnh y, tựa hồ là đang nói lời cầu xin tha thứ.

Vì vậy, sắc mặt tinh linh nhìn có vài phần tốt hơn.

Thành chủ thành Obsidian giơ tay lên, mặt không biểu tình che che mặt, đối cảnh tượng như vậy đột nhiên có chút không đành lòng xem. Trong suy nghĩ của cô, hình tượng Osmond đạm mạc cao quý đang đổ rầm rầm vỡ vụn trên mặt đất, tâm can thống khổ cũng bắt đầu đau.

Osmond đại nhân đang nịnh nọt người ta...... Cái này nhất định là ảo giác!

"Thật hâm mộ a......" Aluola cảm khái một câu. "Quan hệ giữa Osmond và Nadeleide luôn tốt như vậy."

"...... Ngươi không thấy thật kỳ quái sao?" Thành chủ Obsidian tỉnh táo mà hỏi thăm. "Ta là nói, phương thức ở chung của bọn họ ấy."

"Cái này có gì kỳ quái?" Aluola nghi hoặc đầu lệch sang một bên."Giữa người yêu với nhau không phải là nên như vậy sao?"

"Đủ rồi!" Thành chủ Obsidian đứng mạnh lên, nhíu mày gào to. "Bọn họ không phải người yêu!"

"Ai?!" Aluola lại càng hoảng sợ, không khỏi mở to hai mắt nhìn.

"Tóm lại, bọn họ nhất định không phải quan hệ người yêu, nhiều nhất chỉ là bằng hữu rất tốt thôi! Ta nhận thức Osmond lâu như vậy, tự nhiên biết rõ ngài là hạng người gì!" Thành chủ Obsidian nhanh chóng nói ra, tựa hồ giống như là đang cố gắng thuyết phục chính mình. "Chắc là cô nghĩ nhiều rồi!"

"...... Đúng...... là như vậy phải không?" Aluola mắt sáng rực lên, đáy lòng không tự giác nảy mầm ra một tia chồi hy vọng thật nhỏ, sau đó nhìn thành chủ Obsidian xoay người, bước nhanh rời đi, đưa tay ấn ấn lên ngực tiếng tim đập có chút nhanh hơn. "Nguyên lai...... Còn chưa phải người yêu sao?"

— Thành chủ Obsidian nhanh bước ra khỏi sảnh yến hội thẳng đến phòng làm việc của mình, thông qua quả cầu thủy tinh liên lạc với khuê trung mật hữu (chắc là chỉ bạn thân) của mình, anh anh anh anh khóc đến dị thường thương tâm.

"Nam thần Osmond đại nhân của ta thậm chí có người yêu! Đối phương còn là một nam tinh linh! Tâm của ta tâm nát đến vỡ vụn rồi aphải làm sao đây! QAQ"